Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh – Chương 47



“Mẫn tiểu thư, tôi nghĩ cô nên khoa phụ sản ở lầu hai để kiểm tra”

Sau khi nghe Mẫn Nhu kể về bệnh trạng, bác sĩ nội khoa cười cười gật đầu, ánh mắt
nhìn xuống bụng Mẫn Nhu, sau đó nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng phía
sau.

“Vị tiên sinh này, vợ anh có lẽ đã mang thai”

Mẫn Nhu nghe bác sĩ nói kết quả khám ngoài cảm giác kinh ngạc mà còn cả bất mãn. Cô
không muốn con của mình và Lục Thiếu Phàm liên quan tới Kỷ Mạch Hằng, cô cũng không quay đầu nhìn phản ứng của Kỷ Mạch Hằng, trực tiếp nói với
bác sĩ.

“Cảm ơn bác sĩ, nhưng có lẽ bác sĩ hiểu lầm rồi, anh ta chẳng qua tốt bụng đưa tôi tới bệnh viện, không phải chồng của tôi”

Mẫn Nhu đứng dậy đi ra khỏi cửa, ánh mắt Kỷ Mạch Hằng nhìn cô với ý nghĩa sâu xa. Cô coi như không thấy, nhưng cũng không chịu được cơn kích động vội vàng
đi tới khoa phụ sản. Bây giờ cô chỉ nghĩ tới một việc, cô có mang thai
thật không?

“Mẫn tiểu thư, cô đã mang thai bốn tuần rồi, xin chúc mừng cô”

Giọng nói
vui mừng của bác sĩ phụ sản vẫn còn quanh quẩn bên tai. Mẫn Nhu từ từ
bước ra khỏi phòng, tay đặt trên bụng, gương mặt nhỏ nhắn chầm chậm hiện lên vẻ hạnh phúc, đôi mắt lóe lên tình yêu của người mẹ.

Tin này
người đầu tiên cô muốn chia sẽ là Lục Thiếu Phàm, cô lấy di động từ túi
ra, không ngờ điện thoại liền rung lên, nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, Mẫn Nhu không hề nghĩ ngợi liền nhấn nút trả lời.

“Thiếu Phàm, khi nào anh về nhà?”

Giọng nói
gấp gáp của Mẫn Nhu làm cho Lục Thiếu Phàm hơi khựng lại, nhưng anh liền cười khẽ có vẻ cười cô, giọng nói réo rắt mang theo giọng mũi nhỏ, đầy
mà gợi cảm:

“Sao vậy, em nhớ anh sao?”

“Phải”

Mẫn Nhu trả
lời ngắn gọn rõ ràng khiến cho Lục Thiếu Phàm giật mình quên cả trả lời, tiếng cười lại từ đầu dây truyền tới, Mẫn Nhu ngừng thở, cố gắng dùng
giọng nói bình tĩnh nhất nói:

“Em mang thai”

Bên trong
điện thoại chỉ còn tiếng im lặng, Mẫn Nhu bất động đứng ở hành lang, đôi mắt nhìn về phía ánh sáng nơi cuối đường, cảm xúc dâng trào, môi cong
lên.

“Vậy em … về nhà trước?”

Mẫn Nhu đi về trước, bước chân chầm chậm, thử đoán xem Lục Thiếu Phàm sẽ nói gì, tiếng cười khẽ có thể nghe ra cô đang rất vui.

“Được.”

Lục Thiếu
Phàm trả lời khiến Mẫn Nhu bật cười thở dài, không nói thêm nữa, cô cúp
điện thoại. Nhưng chưa kịp bỏ điện thoại trở lại vào túi xách tiếng
chuông lại vang lên, Mẫn Nhu cũng đoán được là ai gọi tới.

“Đứng ở đó, anh tới bệnh viện đón em”

Thì ra trên
thế giới này vẫn còn có chuyện có thể khiến người tĩnh táo lý trí như
Lục Thiếu Phàm bị kinh ngạc. Mẫn Nhu nghe trong điện thoại tiếng bước
chân dồn dập cùng tiếng hít thở hỗn loạn, cô cụp mắt xuống cười ngọt
ngào, nghe theo lời anh liền đứng yên lại.

“Em đang ở bệnh viện nhân dân, anh không phải còn đi làm sao, nếu bỏ đi có tốt không?”

Mẫn Nhu nghe tiếng giầy da chạm xuống cầu thang, thậm chí cô còn tưởng tượng ra Lục
Thiếu Phàm đang chạy từ cầu thang hơn mười tầng lầu xuống dưới, ngay cả
việc chờ thang máy vài giây cũng không chịu được.

“Còn một tiếng nữa là tan tầm, anh cùng đã giao việc cho thư kí, em đứng ở đó đi đừng đi đâu cả”

Giọng nói mừng rỡ đầy kích động của Lục Thiếu Phàm, tràn đầy yêu thương cưng chìu. Mẫn Nhu mỉm cười thở dài:

“Lục Thiếu Phàm, em không phải là con búp bê dễ vỡ, anh về thẳng nhà đi, em tự mình bắt xe về”

Lục Thiếu
Phàm không cho cô cơ hội cự tuyệt liền dứt khoát cúp điện thoại. Mẫn Nhu nhìn màn hình tối đen, trái tim như bao phủ một lớp mật ong đầy hạnh
phúc, từ từ đi tới ghế đá công cộng bên ngoài bệnh viện. Nếu Lục Thiếu
Phàm tới đón cô thì cô cũng không cần vội vàng.

Mẫn Nhu buồn chán ngồi trên ghế, lâu lâu lại xoa bụng mình, trong đầu không ngừng
hình dung tiểu sinh mệnh sẽ như thế nào, sẽ xinh xắn như Đậu Đậu, sau
khi lớn lên cũng là sát thủ tình trường?

Mẫn Nhu nhìn theo những đứa trẻ nhỏ đang đứng trước quần đăng kí, Mẫn Nhu không kiềm được liếc nhìn vài lần, trong đôi mắt là luồng sáng nhu hòa mơ màng, cô thu hồi ánh nhìn nghiêng mặt thì thấy Kỷ Mạch Hằng từ xa đi tới.

oOo

Lục Thiếu
Phàm cẩn thận đặt hai chân cô xuống đất, giúp cô chỉnh lại giày, sau đó
ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đầy ắp sự che chở, hai mắt đen láy tha thiết
nhìn cô, cười nhẹ.

Mẫn Nhu
không đứng dậy ngay, bên môi nở nụ cười tự nhiên, lấy khăn tay từ trong
túi ra, cúi người dịu dàng lau sạch vết mồ hôi trên trán anh. Ánh mắt di chuyển, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt chăm chú của anh, môi cong lên, thu
khăn lại, hài lòng nói:

“Được rồi”

Mẫn Nhu cười tủm tỉm muốn đứng dậy, cả người liền bị một bàn tay to giữ lại, giữa
răng và môi là một mùi hương mát mẻ quen thuộc, dịu dàng áp lên môi cô,
ôn nhu hôn cô, phía sau cổ là bàn tay khô ráo ấm áo của anh, ngăn chặn
đường lui của cô.

Khi anh
buông cô ra, Mẫn Nhu hé miệng thở gấp, đôi mắt quyến rũ đảo nhìn xung
quanh, bên tai là tiếng cười vui vẻ của Lục Thiếu Phàm, đôi mắt đen
nhánh của anh không ngừng xuôi chảy thứ tình cảm sâu nặng.

Đôi môi mỏng hạ xuống trán cô, vuốt mái tóc dài, thưởng thức dáng vẻ thẹn thùng của cô, thúc giục:

“Sao vẫn chưa đứng dậy? Em muốn anh cõng em sao, bà xã?”

Rõ ràng là
anh ôm cô không chịu buông ra, ngăn không cho cô đứng dậy, nhưng giọng
nói cùng biểu hiện nghiêm túc kia lại khiến cô không thể làm gì được
anh, chỉ ngại ngùng trừng mắt nhìn, giận dỗi đứng lên.

“Cẩn thận một chút, coi chừng ngã con chúng ta”

Cánh tay dài của Lục Thiếu Phàm quấn qua eo Mẫn Nhu, cơ thể cao to hòa cùng bộ tây
trang màu đen, gương mặt anh tuấn đầy ý cười, ôm lấy cô, cả người toát
lên vẻ mê hoặc. Mẫn Nhu quét nhìn ánh mắt hâm mộ của y tá khi lướt qua
Lục Thiếu Phàm, cô chủ động vòng lấy cổ anh, hừ nói:

“Ông xã, con trai chúng ta đói rồi, về nhà ăn thôi”

“Em làm sao mà biết là con trai, anh vẫn mong là con gái”

Lời nói sâu
xa của Lục Thiếu Phàm của Mẫn Nhu cảm thấy khó hiểu, lông mi dài nhướng
lên ghé sát vào vành tai Mẫn Nhu, môi như có như không chạm vào, mập mờ
lầm bầm: “Như vậy, chúng ta có thể sinh thêm một đứa nữa”

Gương mặt Mẫn Nhu đột nhiên đỏ như máu, hai mắt mở to, lên án người chồng gian xảo của mình:

“Lục Thiếu Phàm, anh…”

Bàn tay đang vươn ra chỉ bị cảm giác ấm áp bao lấy, Lục Thiếu Phàm ôm lấy cô siết
chặt, một tay cầm lấy túi xách cùng đôi giày cao gót của cô, anh chưa
từng cảm thấy làm như thế sẽ mất đi khí chất cao quý của mình.

“Bà xã, còn đôi giày kia thì sao?”

Mẫn Nhu tự
nhiên biết Lục Thiếu Phàm đang nói tới đôi giày nào, cô thoát khỏi cái
ôm của Lục Thiếu Phàm, nhặt giày lên cẩn thận để nói vào hộp, đậy nắp
lại, xoay trở lại trong lòng Lục Thiếu Phàm, nhưng không hề cầm lấy hộp
giày kia.

“Thứ đó vốn dĩ đã không hợp với em mang theo chỉ tăng thêm phiền não, chẳng
bằng cứ để nó lại đây, để nó tìm được chủ nhân chân chính của nó”

Người ở bên
cạnh cô thích hợp nhất chính là Lục Thiếu Phàm, như vậy cần gì phải chọn lựa thứ khác, huống chỉ, Kỷ Mạch Hằng cũng không yêu cô? Cô cần gì phải vì một người ngoài mà làm tổn thương người đàn ông mình yêu?

Ánh mắt Lục
Thiếu Phàm nhìn cô so với lúc nãy càng sáng hơn, khóe miệng kéo lên tạo
thành đường cong vui vẻ, bàn tay giữ chặt eo cô, giọng nói nhẹ nhàng
sung sướng.

“Chúng ta về nhà thôi”

“Cô gái kia rất giống Mẫn Nhu a”

“Lần trước tôi cũng thấy cô ấy ở bệnh viện, người đàn ông bên cạnh hình như
là thị trưởng của chúng ta, lần trước bị thương nên phải nằm viện”

Y tá đứng ở quầy tiếp tân không ngừng bàn tán, đề tài chính là Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm vừa bỏ đi.

“Không phải Mẫn Nhu đã kết hôn sao? Chẳng lẽ là lấy thị trưởng chúng ta, không thể nào?”

“Nói không chừng chính là vậy, cô xem tuấn nam mỹ nữ xứng đôi như thế, đứng bên cạnh nhau thật đẹp đôi”

Phía trước
ghế đá không có bóng người ngồi, một đôi giày da màu đen chợt dừng lại,
đôi mắt sâu hoắm nhìn chăm chú hộp giày, sống mũi cao thẳng hạ thấp, môi hơi mím lại, trên bàn tay to còn cầm một ly nước nóng đang bốc khói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.