Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính

Gả Cho Ma Ốm Ca Ca Của Nam Chính – Chương 51



Còn chưa xoa bóp xong một lần, Hầu phu nhân đã phát ra tiếng hít thở đều đều.

Bà ngủ.

Vu Hàn Châu: “…” Cũng quá dễ rồi ngủ rồi?

Trong lòng nàng dở khóc dở cười, thả nhẹ sức lực, làm xong cho trọn một bộ, mới nhẹ nhàng rút tay về, xoay người đi ra ngoài.

Gật đầu với đám nha hoàn hầu hạ bên ngoài, nói: “Ta về đây, nếu như phu nhân có gì khó chịu thì đến Trường Thanh viện gọi ta.”

“Đại nãi nãi đi thong thả.” Đám nhà hoàn rối rít nói.

Vu Hàn Châu trở về Trường Thanh viện.

Vào cửa phòng, ở cửa cởi áo khoác ngoài ra trước, lại sai nha hoàn cầm khăn lông đến lau tay, sau đó đi vào bên trong, đổi xiêm áo khác, rồi mới đi ra đi đến bên cạnh Hạ Văn Chương: “Mẫu thân không có gì đáng ngại, chỉ là phong hàn bình thường, lúc ta tới mẫu thân đã ngủ rồi.”

“Vậy thì tốt.” Hạ Văn Chương gật đầu, sau đó nói: “Vất vả nàng.”

Vu Hàn Châu cười nói: “Cái này có gì vất vả? Chỉ là trò chuyện cùng mẫu thân mà thôi.”

Còn nói đến chuyện Hầu phu nhân được nàng xoa bóp rất nhanh thì ngủ say, cười nói: “Mẫu thân vốn đã mệt rồi, ta xoa bóp đầu cho người, người rất nhanh đã ngủ say.”

Hạ Văn Chương thấy khuôn mặt nàng nở nụ cười dịu dàng, lúc này trong lòng hắn có cảm giác hơi khác thường. Lẽ ra nàng hiếu thuận mẫu thân như vậy, hắn nên vui mới đúng. Nhưng mà lạ thay, sự chú ý của hắn đều đặt ở chuyện nàng xoa bóp đầu cho Hầu phu nhân.

Nàng đối đãi với hắn cũng không có gì khác biệt. Mẫu thân bị bệnh, nàng cũng sẽ xoa bóp cho mẫu thân. Mà mèo nhỏ, nó không cần bị bệnh, nàng cũng đã ngày ngày dùng hết bản lãnh toàn thân để hầu hạ nó.

Trong lòng như bị kim đâm, trong miệng còn phải nói: “Là nàng chăm sóc cẩn thận, mẫu thân nhất định sẽ ngủ rất ngon.”

“Mong là thế.” Vu Hàn Châu gật đầu nói, “Ngủ ngon hơn chút, bao giờ cũng dễ khỏe lên hơn.” Nói tới đây, nàng nhớ tới gì đó, dặn dò nha hoàn: “Lấy mấy quyển thoại bản của Đại gia đến đây, buổi chiều ta cầm đi đọc cho phu nhân.”

Nha hoàn lên tiếng thưa rồi rồi đi.

Hạ Văn Chương kinh ngạc nói: “Buổi chiều nàng còn phải đi sao?”

Hắn muốn nói, sai đầy tớ cầm đem qua là được, buổi sáng nàng đã qua rồi, buổi chiều ở cùng ta chứ? Nhưng những lời này hắn không thể nói ra miệng được, mẫu thân đang bệnh, sao hắn còn có thể dụ dỗ tức phụ không đi phụng dưỡng được?

“Mẫu thân vẫn luôn rất tốt với chúng ta, hôm nay thân thể người không nhanh nhẹn, những chuyện khác ta cũng không làm được, giải sầu cho người chút cũng tốt.” Vu Hàn Châu nói.

Trưởng bối bị bệnh, tiểu bối đến bên cạnh hiếu kính, đây là nên làm.

Hạ Văn Chương bất mãn trong lòng, rủ mắt xuống.

Khóe mắt thấy mèo nhỏ bên cạnh đang nằm bò cắn quả cầu, không biết làm sao, hắn vươn tay mò sang nó, ôm ở trên đùi.

Hắn và nó đều đáng thương. Bây giờ, nàng không cần bọn họ nữa.

Ngược lại Vu Hàn Châu lại bị hắn thu hút sự chú ý, cười đưa tay chọc mèo nhỏ: “Tiểu Quai có ngoan không đó? Ăn gì chưa? Tỷ tỷ chơi đùa với ngươi nhé?”

Hết chọc rồi trêu, thế là ôm cả người nó trong tay. Hạ Văn Chương ngay cả mèo cũng không được ôm, khóe mắt rủ xuống, cầm quả cầu bị mèo nhỏ cắn bên cạnh sang, nắm chặt trong tay, môi mím thật chặt.

Sau giờ ngọ, Vu Hàn Châu dặn dò Hạ Văn Chương một tiếng, rồi đi về hường chính viện.

Buổi sáng Hầu phu nhân ngủ ngon giấc, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu óc thư thái, đây là chuyện mấy ngày trước không có, bà quy công lao này thuộc về Đại nhi tức.

Thấy buổi chiều Đại nhi tức lại đến, thì mặt mày vui vẻ: “Sao không ở trong sân cùng Chương nhi?”

“Hắn có chuyện bận bịu, con cũng không cần phải luôn bên cạnh hắn.” Vu Hàn Châu nói, ngồi xuống bên mép giường.

Hầu phu nhân hỏi: “Hắn bận bịu chuyện gì? Trời rất lạnh, cũng hiếm lạ.”

Vu Hàn Châu cười nói: “Đang viết thoại bản ạ. Chương ca thích viết thoại bản, một tháng sao cũng phải viết cho được hai cuốn.” Sau đó nhìn sang hướng nha hoàn, vươn tay chọn ra một cuốn từ trong tay nha hoàn, cười nói với Hầu phu nhân: “Mẫu thân xem, đây chính là một quyển trong số các quyển Chương ca viết, cốt truyện kể về hồ ly tinh cùng thư sinh, con đọc thử cho mẫu thân nhé?”

Hầu phu nhân thầm nói, qua nhiều năm như vậy, sao bà không biết con trai thích viết thoại bản? Phần nhiều là để dỗ cho tức phụ vui vẻ đây.

Nhưng ngược lại cũng không có gì, tức phụ mình mình không thương, chẳng lẽ trông chờ hán tử lỗ mãng nào thương sao?

Gật đầu, cười nói: “Được, vậy thì vất vả con.”

“Không vất vả ạ.” Vu Hàn Châu cười nói, mở trang bìa trong ra, bắt đầu đọc.

Tự có đám nhà hoàn hầu hạ ở một bên, luôn luôn đưa nước trà cho Hàn Châu thấm giọng.

Hầu phu nhân nghe một đoạn, còn cảm thấy lạ: “Câu chuyện như vậy, là do Chương Nhi nghĩ ra sao?”

Hồ ly tinh thích thư sinh, thế là bắt người vào trong núi? Cái này cũng không giống tính cách của con trai bà, Hầu phu nhân càng khẳng định suy đoán vừa rồi của mình, đây là con trai viết cho con dâu xem.

“Vâng ạ.” Vu Hàn Châu gật đầu, “Quyển này là một mình Chương ca nghĩ ra, những quyển khác còn có con cùng nghĩ với hắn ạ.”

Hầu phu nhân là người tính tình nôn nóng, bảo nàng kể rõ chút, bà có phần không kiên nhẫn, nói: “Con nói ta nghe xem, đại khái là những câu chuyện gì?”

Vu Hàn Châu khép thoại bản, bắt đầu giới thiệu đại khái cho bà, quyển này kể về cái gì, sau đó lại là những phiên bản khác kể về cái gì.

Hầu phu nhân nghe, cảm thấy rất thú vị, thỉnh thoảng gật đầu: “Không tồi, các con rất có ý tưởng.”

Vu Hàn Châu còn nói: “Cũng không chỉ hai người chúng con, đám nhà hoàn trong phòng cũng đưa ra không ít chủ ý, Chương ca còn thưởng cho bọn họ mỗi người hai trăm văn tiền.”

Hầu phu nhân sau khi nghe xong, giả vờ không vui: “Là ta vô dụng, không thể viết thoại bản, làm cho đám nha hoàn trong phòng ta bớt đi khoản thu.”

Nhất thời chọc cho đám nhà hoàn như bôi mật lên miệng, dỗ dành bà một trận.

Đang nói chuyện, lại có người đến báo, quản sự ở thôn trang nào đó tới, muốn bẩm báo chuyện gì đó.

Hầu phu nhân cũng không bảo Vu Hàn Châu tránh đi, trực tiếp gọi người đi vào, xử lý ngay trước mặt Vu Hàn Châu.

Đợi người đi rồi, mới có phần tinh lực không tốt nói với Vu Hàn Châu: “Những chuyện này, sau này đều là con xử lý, bây giờ học cũng tốt.”

Vu Hàn Châu hé miệng, rồi lại khép lại, cúi đầu nói: “Dạ, mẫu thân.”

Hầu phu nhân thấy nàng như vậy, còn cười một chút, mới nói: “Con dù sao cũng là dâu trưởng trong phủ, công việc trong phủ này sớm muộn phải giao cho con. Bây giờ là do thân thể Chương Nhi không tốt, ta mới không làm phiền con, đợi ngày sau mọi chuyện tốt đẹp, con phải chống đỡ, gánh vác một phần giúp ta thôi.”

Vu Hàn Châu nghe bà nói rất thỏa đáng, lập tức đứng lên, cung kính nói: “ Dạ, con dâu nhớ.”

Hầu phu nhân thích tính tình này của nàng, thưởng nàng cái gì, nàng sẽ phóng khoáng đón nhận. Giao cho nàng chuyện gì, cũng không khước từ, cung kính chấp nhận.

“Tốt lắm, không còn sớm nữa, con trở về đi thôi.” Hầu phu nhân phất tay, “Ngày mai cũng không cần tới nữa, ta đã uống thuốc mấy ngày rồi, sẽ nhanh chóng khỏi, con ở trong viện cùng Chương Nhi đi.”

Vu Hàn Châu lắc đầu, nói: “Không được. Thân thể Chương ca hôm nay đã chuyển biến tốt, ở lại trong viện cũng không có chuyện gì, nhưng mẫu thân lại đang bệnh, bảo chúng con làm sao an tâm?”

Trưởng bối có bệnh, thân là tiểu bối đến bên phụng dưỡng, là việc nên làm.

Huống chi, nàng vốn cũng không có chuyện gì làm. Nếu là bận rộn tối mày tối mặt, thì cũng thôi, nhưng nàng ngoài ăn ngủ thì là chơi, chẳng phải nên đến sao?

Hầu phu nhân bị bệnh mấy ngày nay, xác thật cũng khó chịu. Đám nhà hoàn mặc dù kính cẩn nghe lời, nhưng rốt cuộc ở trước mặt bà không dám suồng sã, cũng chỉ sẽ thuận theo bà nói chuyện, lại không thú vị bằng con dâu.

Bà bèn nghĩ, tổng cộng cũng chỉ gọi con dâu tới mấy ngày thôi, không trở ngại con trai chuyện gì, bèn gật đầu: “Vậy được, chỉ là vất vả con.”

Vu Hàn Châu lập tức cười nói: “Làm sao nói là vất vả được? Mẫu thân mỗi ngày xử lý Hầu phủ lớn như vậy, còn không nói vất vả. Phải nói là, mẫu thân chính là vì quá mệt mỏi, mới làm mình mệt nhọc sinh bệnh đấy ạ.”

“ Được, được, vậy ngày mai con lại đến.” Hầu phu nhân bằng lòng.

Đợi Vu Hàn Châu đi, bà còn cảm thấy trong lồng ng.ực sảng khoái. Những cảm xúc bực bội trước đó cũng vơi đi rất nhiều.

Một ngày này, có người nói chuyện cùng bà, còn nói toàn những chuyện khá mới lạ, Hầu phu nhân cảm thấy khẩu vị của mình cũng tốt hơn chút.

“Đại nãi nãi thật đúng là một người hiếu thuận.” Đám nhà hoàn ở một bên tán dương.

Mặt Hầu phu nhân không tự chủ cười: “Nhan Nhi là một đứa bé ngoan.”

Trông thì quy củ, tính tình cũng dịu hiền, nhưng thực ra không phải vậy. Nếu không, lúc trước nàng cũng sẽ không làm ra chuyện hất trà vào mặt Hồ tiểu thư, sau đó còn làm chuyện đánh người trên đường phố.

Nhưng, có nanh vuốt là chuyện tốt, giống như mì nắm mới là hại người hại mình, Hầu phu nhân đối vớichuyện này ngược lại là rất hài lòng.

Trường Thanh viện.

Hạ Văn Chương ôm mèo nhỏ, đứng ở cửa phòng, nhìn ra ngoài chừng mấy lần.

Con mèo nhỏ bị hắn ôm không thoải mái, không ngừng giãy dụa muốn xuống đất chạy đi chơi. Nhưng Hạ Văn Chương vặn mày cúi đầu, khiển trách: “Ngươi ngoan chút!”

“Meo!” Mèo nhỏ cắn tay của hắn.

Nhưng bởi vì nó cắn không dùng sức, ngay cả da cũng không sứt, chỉ có hơi đau nhói chút, Hạ Văn Chương cũng mặc kệ nó.

Cùng tức phụ chia lìa cả một ngày, lại cũng không giống trước kia, trước kia chia lìa đều là nàng đến nhà người khác dự tiệc, cũng không phải ở trong phủ, hắn không thấy được cũng thôi đi. Nhưng hôm nay, nàng ở ngay tại trong phủ, mà hắn lại không nhìn thấy được.

Hắn cả ngày đều rất nhớ nàng. Cái gì ghen, cái gì ấm ức, những tâm tư rối loạn đó, tất cả đều không quan trọng nữa, như tan thành mây khói.

Hắn bây giờ chỉ muốn nhìn thấy nàng.

Không biết là lần thứ bao nhiêu đứng ở cửa trông ra bên ngoài, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng người xinh đẹp, ánh mắt Hạ Văn Chương lập tức sáng lên, trên mặt cũng phóng ra hào quang rực rỡ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.