Côn Luân Ma Chủ

Chương 341: Bá Đạo



Trong phân bộ đường khẩu Quan Trung Hình Đường, Tư Đồ Hành, Phương Hoa, Dương Lăng, Khương Đào Nhiên, bốn người đều có mặt.

Có điều bốn người bọn họ lại là ba loại trạng thái.

Dương Lăng là đắc ý, bởi vì cuối cùng hắn thành công, đứng về phía Sở Hưu không phải quyết định sai lầm. Giờ Sở Hưu trở thành chưởng hình quan, hắn vẫn luôn đứng về phía Sở Hưu, chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng giá trị.

Còn Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa lại ôm thái độ thờ ơ.

Bọn họ đều là tuần sát sứ có thâm niên, cho dù Sở Hưu chơi chiêu mỗi triều thiên tử mỗi triều thần tử cũng chẳng đuổi họ đi được.

Huống hồ quan hệ của họ với Sở Hưu trước đó mặc dù không phải quá tốt nhưng cũng không xấu, không đến mức trở mặt. Bọn họ cũng không lo chuyện Sở Hưu tính sổ với mình.

Về phần Khương Đào Nhiên cuối cùng lại hết sức lo lắng.

Mặc dù những chuyện hắn làm trong bóng tối đều đã xóa hết mọi vết tích, nhưng Khương Đào Nhiên vẫn lo bị người ta nhìn ra manh mối gì.

Bốn người trong phòng nghị sự mỗi người mang tâm tư riêng, chẳng nói với nhau một lời. Nửa ngày sau Sở Hưu mới đẩy cửa phòng nghị sự bước vào, thân mặc trường bào màu đen đại biểu cho chưởng hình quan, khí thế áp lực tới cực điểm, thậm chí còn cường đại hơn Ngụy Cửu Đoan ngày xưa. Chuyện này khiến Phương Hoa cùng Tư Đồ Hành vô thức ngồi thẳng người, không dám làm càn.

Đi thẳng tới ghế chủ ngồi xuống, đám người Tư Đồ Hành nhanh chóng đứng dậy, cung kính chắp tay nói: “Tham kiến đại nhân!”

Trước đó Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa còn đang suy nghĩ, hai người mình thân là tuần sát sứ có thâm niên, kết quả lại bị một hậu bối như Sở Hưu bò lên trên đầu, liệu lúc hành lễ với Sở Hưu có thấy khó chịu không?

Nhưng đến lúc thật sự gặp được Sở Hưu, bọn họ mới biết lo lắng của mình chỉ là dư thừa. Chỉ bằng khí thế cùng thực lực mà Sở Hưu thể hiện đã hoàn toàn áp đảo bọn họ.

Đương nhiên cả hai vẫn còn chút tâm tư phức tạp.

Ngày trước khi Sở Hưu vừa tới Quan Tây, bọn họ thậm chí không buồn nhìn tới Sở Hưu, lười đi chào hỏi. Kết quả mới qua mấy năm bọn họ lại phải chủ động hành lễ vấn an Sở Hưu, chuyện này cũng khiến bọn họ âm thầm khó chịu.

Sở Hưu vung tay, thản nhiên nói: “Ngồi cả đi. Mọi người đều là người quen cũ, ta cũng không nói thêm gì. Trước kia khi Ngụy Cửu Đoan còn tại thế, đất Quan Tây bị hắn làm cho rối loạn khắp nơi, giờ người thay đổi, quy củ đương nhiên cũng phải thay đổi.”

Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều gật nhẹ đầu, quan mới đến đốt ba đống lửa. Với tính cách của Sở Hưu, nếu hắn giữ hòa khí, để Quan Tây duy trì trạng thái lúc trước, đó mới là chuyện lạ.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Thật ra yêu cầu của ta chỉ có một, đó là đối ngoại phải thật mạnh bạo! Đừng quên ai mới là chủ nhân đất Quan Trung này!

Về sau bất luận là ai, nếu để ta phát hiện hắn nhượng bộ thỏa hiệp với thế lực võ lâm khác, vậy đừng trách ta không khách khí. Ngươi không có năng lực, vậy đổi người khác có năng lực tới làm tuần sát sứ!”

Tư Đồ Hành cau mày nói: “Nhưng vạn nhất ép những thế lực võ lâm đó quá mức thì sao? Chỉ một thế lực võ lâm đơn độc chúng ta không sợ, nhưng nếu họ liên thủ, lực lượng Quan Tây này chưa chắc đã trấn áp được đối phương. Nếu gây rối tới tai đường chủ đại nhân, chúng ta đều sẽ bị trách phạt.”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Không cần sợ làm lớn chuyện, có lớn chuyện cũng có ta chịu trách nhiệm, việc các ngươi phải làm chỉ là chấp hành mà thôi.”

Tư Đồ Hành đang định nói tiếp điều gì nhưng lại nhanh chóng nuốt lại.

Giờ danh tiếng Sở Hưu đang thịnh, chống đối lại Sở Hưu không phải chuyện tốt lành gì, cùng lắm thì lá mặt lá trái là được. Dù sao hắn cũng không muốn xung đột với những thế lực võ lâm.

Những thế lực võ lâm đó mỗi tháng đều biếu xén cho hắn rất nhiều bảo vật cùng tài nguyên tu luyện, giờ Tư Đồ Hành không thiếu tiền, việc gì phải khổ sở đi đắc tội với bọn họ?

Đúng lúc này, Sở Hưu lại nói: “Thứ cần nói ta đã nói xong, cũng đến lúc tính nợ rồi.”

Mọi người ở đây đều sửng sốt, không ai hiểu lời của Sở Hưu có ý gì.

Có điều tiếp đó Sở Hưu lại quay sang Khương Đào Nhiên, cười lạnh nói: “Khương đại nhân, ngươi thấy sao?”

Khương Đại Nhân vẫn luôn thất thần sợ hãi cả kinh, vội vàng đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Sở đại nhân có ý gì ạ?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Có ý gì nên là ta hỏi ngươi mới đúng.

Khương Đào Nhiên, ngươi với ta trước là đồng liêu, cũng không có thù hằn gì lớn? Vì sao ngươi âm thầm rải lời đồn, muốn đẩy ta vào chỗ chết? Nói ta nghe, ngươi có ý gì?”

Khương Đào Nhiên biến sắc, vội vàng nói: “Sở đại nhân, oan uổng quá! Ngài đã nói rồi mà, ngài và ta không oán không cừu, sao ta lại làm chuyện hại người không lợi mình như vậy?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Cái này phải hỏi chính ngươi. Nói thật, ta cũng rất hiếu kỳ đây.”

Khương Đào Nhiên sắc mặt nghiêm nghị nói: “Sở đại nhân, nếu ngài có thể đưa ra chứng cứ chứng minh chuyện này là do ta làm, vậy ta cũng không nói hai lời, đại nhân muốn xử trí thế nào cũng được. Nhưng giờ Sở đại nhân ngài tự dưng lôi chuyện này ra nói, ta không phục!”

Lúc này Khương Đào Nhiên cũng toát mồ hôi lạnh, hắn tự thấy mình đã làm rất cẩn thận, tuyệt đối không để lại chứng cứ, giờ cũng đang đánh cược Sở Hưu chỉ suy đoán, không có chứng cứ trực tiếp.

Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa ở bên cạnh đều yên lặng, thật ra họ cũng hiểu chuyện này quá nửa là do Khương Đào Nhiên làm.

Từ khi lời đồn truyền ra, bọn họ đã đoán được, ngoại trừ Khương Đào Nhiên, những người khác không có lý do để làm vậy.

Chỉ có điều bọn họ không định xen vào chuyện này, ngược lại muốn xem xem Sở Hưu sẽ xử lý ra sao.

Sở Hưu ngưng thần nhìn Khương Đào Nhiên, ánh mắt không mang theo chút sát ý nào nhưng áp lực vô hình lại khiến Khương Đào Nhiên đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Ngươi không phục? Ta cũng chẳng cần ngươi phục.

Ta không có chứng cứ, Sở Hưu ta làm việc cũng không có thói quen dùng chứng cứ.

Thời gian vừa qua phân bộ Quan Tây chết quá nhiều người, ta không muốn tạo thêm sát nghiệp nữa.

Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là ngươi tự phế võ công, cút khỏi Quan Trung Hình Đường.

Hai là, nếu ngươi không xuống tay được, ta giúp ngươi phế!”

Sở Hưu vừa nói xong, ngoại trừ Dương Lăng, ba người còn lại đều ngây ra như phỗng, có thế nào bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu lại làm quyết liệt tới như vậy.

Khương Đào Nhiên dẫu sao cũng là tuần sát sứ quản lý hai châu phủ, giờ không chỉ cách chức, Sở Hưu còn định phế bỏ võ công của Khương Đào Nhiên, vậy có khác gì giết hắn?

Khương Đào Nhiên phẫn nộ quát lớn: “Sở Hưu! Ta dẫu sao cũng là tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường, ngươi chẳng có bằng chứng gì mà đòi phế võ công của ta, đá ta ra khỏi Quan Trung Hình Đường, dựa vào cái gì? Ta sẽ tới chỗ đường chủ đại nhân đòi lại công bằng! Ta không tin trong Quan Trung Hình Đường này, Sở Hưu ngươi có thể một tay che trời!”

Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa bên cạnh cũng đứng ngồi không yên, hai người vội vàng khuyên can: “Đại nhân, trừng phạt như vậy có nặng quá không, mong ngài nghĩ lại!”

Hai người bọn họ không có quan hệ gì với Khương Đào Nhiên, giờ khuyên Sở Hưu chẳng qua chỉ vì cảm giác thỏ chết cáo buồn thay mà thôi.

Hôm nay Sở Hưu đối xử với Khương Đào Nhiên như vậy, ngày sau liệu có đối xử với họ tương tự không? Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều không biết, cho nên lúc này mới mở miệng khuyên can.

Có điều giờ Sở Hưu lại như không nghe được lời họ nói, gương mặt không chút biểu cảm nói với Khương Đào Nhiên: “Xem ra ngươi chọn cách thứ hai? Được, vậy ta giúp ngươi.”

Dứt lời, thân hình Sở Hưu phát động, chớp mắt đã tới trước người Khương Đào Nhiên.

Một luồng sáng kim bừng lên, Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh xuống, kim quang chói mắt phủ kín phòng nghị sự.

Với thực lực hiện tại của Sở Hưu hoàn toàn có thể chính diện chém giết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất yếu một chút, tỷ như lão tổ Vệ gia.

Thực lực Khương Đào Nhiên trước mặt Sở Hưu đã hoàn toàn không có đường hoàn thủ, dưới Đại Kim Cương Luân Ấn, Khương Đào Nhiên muốn tránh cũng chẳng được, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Nhưng chút cương khí đáng thương của hắn thậm chí không kiên trì nổi một hơi trước Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu, trực tiếp bị đánh tan, thân thể cũng bay ngược về phía sau.

Có điều không đợi hắn bay ra bao xa, Sở Hưu đã đuổi sát tới, một chưởng đánh lên đan điền, chưởng lực cường đại trực tiếp phá nát đan điền Khương Đào Nhiên, xé tan kinh mạch trong cơ thể hắn.

Khương Đào Nhiên miệng phun máu tươi, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng cùng hối hận, nhưng cuối cùng không chịu nổi thương thế như vậy trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Sở Hưu thản nhiên nói: “Kéo Khương đại nhân ra ngoài. Khương đại nhân quan tâm công vụ khiến cho vết thương cũ tái phát, cần tu dưỡng một thời gian, sợ là không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tuần sát sứ.”

Vừa dứt lời, lập tức có vài bộ đầu giang hồ tiến vào, kéo Khương Đào Nhiên ra ngoài như kéo một con chó đã chết.

Thấy cảnh này, Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều phát run, cũng hiểu thêm về mức độ bá đạo của Sở Hưu.

Có điều nghĩ lại, ngay cả Ngụy Cửu Đoan Sở Hưu cũng dám giết, có gì mà hắn không dám làm?

Khương Đào Nhiên kia tự tìm đường chết, những thủ đoạn vặt vãnh của hắn nếu đặt trên người kẻ biết phân biệt phải trái còn đỡ; nhưng đụng phải kẻ không cần nói đạo lý như Sở Hưu. Bất kể ngươi có chứng cứ hay không, ta muốn giết ngươi, ngươi nhất định phải chết. Ta muốn phế ngươi, vậy ngươi cũng không cách nào vừa đứng vừa rời phân bộ Quan Tây!

Quay người lại, Sở Hưu mỉm cười sáng lạn với Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa: “Hai vị không cần để ý, thật ra ta vẫn luôn giảng đạo lý. Người không phạm ta, ta cũng chẳng phạm người. Các ngươi khác với Khương Đào Nhiên, đương nhiên ta sẽ không đối xử như với hắn.”

Tư Đồ Hành cùng Phương Hoa đều lộ một nụ cười khó coi. Lúc này cho dù họ có không tin cũng phải ép mình tin, nếu không sẽ chết hết sức thê thảm.

Sở Hưu vung tay, gọi bọn Đỗ Quảng Trọng cùng Quỷ Thủ Vương vào, trầm giọng nói: “Trước mắt đất Quan Tây ta xảy ra một số chuyện bất ngờ, cho nên ta quyết định đề bạt một số người lên vị trí tuần sát sứ, hoạch định lại trật tự của toàn bộ Quan Tây này.”

Nghe đến đây, Dương Lăng ở bên cạnh tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Nên giết đã giết, nên phế đã phế, cũng đã đến lúc thu hoạch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.