Côn Luân Ma Chủ

Chương 326: Thể Diện



Chửi bới Sở Hưu trước mặt mọi người, kết quả lại bị thuộc hạ của hắn bắt ngay tại trận, Vệ Thần cũng âm thầm xấu hổ.

Có điều hắn lại nghĩ, mình đâu có làm gì quá đáng, chẳng qua chỉ mắng Sở Hưu hai câu mà thôi, có gì không được?

Huống hồ trước giờ Vệ Thần thật sự cho rằng lần trước không phải Vệ gia nhượng bộ nhận thua trước mặt Sở Hưu, mà là Vệ gia nể mặt Ngụy Cửu Đoan mới lựa chọn nhượng bộ.

Nghĩ đến đây dũng khí của Vệ Thần lại mạnh lên: “Ngươi là thủ hạ của Sở Hưu? Sao nào? Sở Hưu hắn giờ là đường chủ Quan Trung Hình Đường hay sao? Thậm chí không mắng được à? Nơi này là Thần Châu Phủ, không hải Kiến Châu Phủ của Sở Hưu!”

Thấy Vệ Thần còn ngoan cố như vậy, đám người Hàn Mộ theo bản năng lui lại vài bước, cách xa Vệ Thần một chút.

Đương nhiên có thể mắng Sở Hưu, hơn nữa trên giang hồ người mắng Sở Hưu còn không ít.

Nhưng vấn đề là cho dù mắng, ngươi mắng trong bóng tối cũng chẳng sao, nhưng ngươi chỉ thẳng vào mũi Sở Hưu mắng hắn, đây rõ ràng là tự tìm đường chết.

Giờ mặc dù Vệ Thần không mắng Sở Hưu ngay trước mặt y, nhưng lại bị thủ hạ của Sở Hưu nghe được, hơn nữa còn là Hỏa Nô trung thành tuyệt đối với Sở Hưu, chuyện này chắc chắn bất thiện.

Ánh mắt Hỏa Nô lóe lên sắc lạnh, lòng trung thành của hắn đối với Sở Hưu được xây dựng dưới tiền đề Sở Hưu có thể cho hắn nhiều thứ như vậy, đồng thời hắn cũng muốn bảo vệ địa vị cùng cuộc sống của mình. Cho nên, hắn muốn thể hiện năng lực bản thân.

Vệ Thần sỉ nhục Sở Hưu ngay trước mặt hắn, nếu bỏ qua chuyện này ngay hắn cũng cảm thấy có lỗi với địa vị hiện tại của bản thân.

“Muốn mắng Sở đại nhân? Vậy tốt, ta dẫn ngươi về Kiến Châu Phủ, cho ngươi mắng chửi ngay mặt cho sướng miệng!”

Dứt lời, Hỏa Nô trực tiếp chộp về phía Vệ Thần.

Có điều lúc này một luồng kiếm quang lại đột nhiên xuất hiện, ngăn trước người Hỏa Nô.

Ánh mắt Vệ Thần lóe sáng, nói: “Lý thúc! Cứu ta!”

Một võ giả trung niên đột nhiên xuất hiện cầm kiếm ngăn trước người Vệ Thần, hắn là môn khách của Vệ gia, có thực lực Ngoại Cương cảnh, được phái tới chuyên bảo vệ Vệ Thần.

Mặc dù lúc này hắn cũng tức giận Vệ Thần không biết điều, gây chuyện ở Vệ gia thì thôi, ra ngoài rồi còn không biết quản cái mồm. Nhưng dù sao Vệ Thần cũng là đệ tử trực hệ của Vệ gia, nếu hắn xảy ra chuyện, mình cũng sẽ gặp xui.

Cho nên lúc này lập tức cũng đành chắp tay một cái nói: “Hỏa Nô đại nhân, trẻ con không hiểu chuyện, lời nói vô ý mạo phạm Sở Hưu đại nhân, mong ngài thứ lỗi. Đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần làm lớn như vậy!”

Hỏa Nô như cười như không nói: “Đã biết chơi gái rồi còn trẻ con nỗi gì? Tiểu tử này luôn chạy tới Thần Châu Phủ tìm người uống hoa tửu cơ mà.

Đại nhân nhà ta đã từng nói, con người phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Có câu chủ chịu nhục tôi tớ chịu chết, hắn dám sỉ nhục đại nhân nhà ta ngay trước mặt ta, đây không phải chuyện nhỏ.

Chẳng phải ngươi nói hắn không hiểu chuyện à? Được, vậy giao hắn cho ta, ta mang hắn về Kiến Châu Phủ, ‘dạy’ hắn một chút, cho hắn biết nên hiểu chuyện thế nào!”

Hỏa Nô vừa dứt lời, Lý thúc lập tức biến sắc.

Nếu bị Hỏa Nô mang về, sợ rằng không chết cũng bị lột da.

Lý thúc trầm giọng nói: “Hỏa Nô đại nhân, ngươi không định nể mặt Vệ gia ta thật sao?”

Sắc mặt Hỏa Nô lập tức chuyển từ ý cười thành khinh thường, trực tiếp nhổ nước miếng nói: “Vệ gia các ngươi có thể diện quái gì?

Lần trước gia chủ Vệ Mặc Cù của các ngươi chẳng phải tới gây chuyện với đại nhân nhà ta sao? Kết quả thế nào? Cuối cùng vẫn xám xịt đi về.”

Lý thúc cau mày, hắn cũng không ngờ thủ hạ của Sở Hưu lại không nể mặt Vệ gia bọn họ tới vậy.

“Thần công tử, ngươi đi trước đi, ta đoạn hậu.”

Tình huống hiện tại không giao thủ không được, Lý thúc quay đầu lại căn dặn Vệ Thần một câu, bảo hắn rút lui.

Có điều lúc này Hỏa Nô lại cười lạnh nói: “Đi? Không ai đi được!”

Dứt lời, Hỏa Nô trực tiếp xuất thủ,thân hình như con cá bơi dưới nước, vô cùng quỷ dị, chỉ chớp mắt đã tới trước người Lý thúc.

Lý thúc cũng không ngờ tốc độ của Hỏa Nô lại nhanh chóng như vậy trường kiếm trong tay chém ra theo bản năng, kiếm cương phóng ra vài thước định ngăn cản Hỏa Nô.

Có điều vừa thấy cường độ cương khí của Lý thúc, Hỏa Nô lại thầm cười lạnh.

Tên này tuổi tác lớn hơn hắn, chắc hẳn đã bước vào Ngoại Cương cảnh vài năm, thế nhưng giờ xuất thủ kiếm cương còn chưa tới một trượng, đúng là kém cỏi.

Hỏa Nô xuất chưởng đánh ra, cương khí đỏ thẫm không phóng thích ra ngoài mà ngưng tụ trong lòng bàn tay, dùng chưởng thế cùng cương khí đối phó với kiếm cương của Lý thúc.

Một tiếng nổ vang lên, kiếm của Lý thúc đánh bay Hỏa Nô vài bước, có điều trường kiếm trong tay hắn cũng hóa thành màu đỏ sậm, một luồng hỏa kỳ quỷ dị truyền vào cơ thể lập tức, thiêu đốt kinh mạch hắn, khiến hắn đau đớn rên khẽ một tiếng, lập tức biến sắc.

Lúc này Hỏa Nô lại xông tới, hai tay kết ấn, những luồng hỏa kình trong cơ thể Lý Thúc như có sinh mệnh, vừa thiêu đốt kinh mạch hắn vừa mang theo lực lượng khí huyết của hắn không ngừng tuôn ra phía ngoài. Đến lúc hắn không kịp phòng ngự bị một chưởng của Hỏa Nô đánh bay, hỏa kình trong cơ thể hắn không ngờ lại trực tiếp quay lại cơ thể Hỏa Nô, hơn nữa còn mang theo một phần lực lượng khí huyết của hắn, khiến sắc mặt Lý thúc lập tức trở nên trắng bệch.

Công pháp của Hỏa Nô bắt nguồn từ một bộ tộc Tây Vực, không tính là Ma công nhưng tà ác quỷ dị vô cùng. Hỏa kình truyền vào cơ thể đối phương, chỉ cần không bị đối phương hao mòn triệt để, đều có thể thu hồi lại, còn hút đi một phần lực lượng khí huyết đối phương, có thể nói càng đánh càng mạnh.

Vài chiêu qua đi, Lý thúc kia đã trọng thương, mà lúc này Vệ Thần còn chưa chạy tới ngoài cửa, hắn đã không còn thời gian!

Lý Thúc gắng gượng đứng dậy, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Sở Hưu có thực lực áp đảo cùng bậc thì cũng thôi, vì sao thuộc hạ của y cũng có thực lực mạnh mẽ như vậy? Mới vào Ngoại Cương cảnh đã có sức chiến đấu cường đại đến thế?

Hắn lại không biết Hỏa Nô từng là sát thủ Thanh Long Hội, khác hẳn những kẻ tuổi tác không nhỏ nhưng chỉ có thể làm khách khanh trong gia tộc nhỏ như hắn.

Sát thủ Thanh Long Hội mặc dù không phải cảnh giới cao nhất trong cùng lứa tuổi, nhưng trong cùng cảnh giới, lực chiến đấu bọn họ lại cao hơn phần lớn mọi người.

Dù sao Thanh Long Hội tu luyện bản lãnh giết ngươi, nếu ngươi không có thực lực đối đầu với vài võ giả cùng cấp, vậy còn làm sát thủ nỗi gì? Chờ bị người ta giết đi.

“Ta đã nói mà, hôm nay không ai trong các ngươi chạy thoát đâu!”

Hỏa Nô không buồn quan tâm tới Lý thúc đã trọng thương mà trực tiếp xoay người đi bắt Vệ Thần đã sắp rời khỏi quán rượu.

Ngay lúc hắn sắp bắt được người, tuần sát sứ Thần Châu Phủ Khương Đào Nhiên lại đột nhiên xuất hiện, một chưởng đụng với Hỏa Nô, chưởng lực cường đại trực tiếp đánh bay Hỏa Nô, còn Khương Đào Nhiên lại chỉ tùy ý lắc tay đã khu trục toàn bộ hỏa lực âm tà trong chưởng lực của Hỏa Nô.

Chênh lệch giữa Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngoại Cương cảnh rất lớn, Hỏa Nô lại không phải Sở Hưu, không thể giao đấu với cường giả cao hơn mình một hai cảnh giới.

Nhìn Khương Đào Nhiên, Hỏa Nô lạnh lùng nói: “Khương đại nhân có ý gì đây? Ngài định bảo vệ đám người to gan chửi bới Sở đại nhân hay sao?”

Khương Đào Nhiên cau mày nói: “Nơi này là Thần Châu Phủ, địa bàn của ta. Hỏa Nô, nể mặt ta, chuyện này dừng ở đây đi. Nếu các ngươi muốn đánh tới nơi khác đánh không được à?”

Động thủ trong quán rượu, thân là tuần sát sứ, Khương Đào Nhiên không phải không biết. Thật ra ngay khi nghe tin Vệ Thần và Hỏa Nô xảy ra xung đột hắn đã lập tức lên đường chạy tới.

Ai ngờ tới nơi Khương Đào Nhiên mới phát hiện mọi chuyện còn khó giải quyết hơn so với hắn tưởng tưởng, thái độ Hỏa Nô ương ngạnh vượt ngoài suy nghĩ của hắn.

Hắn không muốn chọc Cửu Nguyên Vệ gia, càng không muốn chọc tới Sở Hưu. Chỉ cần hai vị này đừng động thủ tại Thần Châu Phủ của hắn, có làm sao cũng được.

Hỏa Nô mỉm cười ấm áp nói: “Đương nhiên ta phải nể mặt Khương đại nhân ngài rồi. Ta không giết người, chỉ mang Vệ Thần về là đủ.”

Khương Đào Nhiên nghe vậy sắc mặt tối sầm, Hỏa Nô này còn định giết người? Hắn hừ lạnh nói: “Hỏa Nô, đừng chơi mấy trò câu chữ đó với ta. Ngươi hiểu ý ta rồi đấy. Ra khỏi Thần Châu Phủ, ngươi muốn thế nào cũng được, chỉ cần đừng động thủ trên địa bàn của ta là được.”

Hỏa Nô chậm rãi nói: “Ra khỏi Thần Châu Phủ bọn họ sẽ về Vệ gia. Nếu ta để mặc bọn họ chạy mất, còn mặt mũi đâu mà tiếp tục làm thủ hạ cho Sở đại nhân? Không giết tên này đã là nể mặt Khương đại nhân ngươi lắm rồi. Hôm nay ta nhất định phải mang Vệ Thần đi!”

Thái độ của Hỏa Nô ương ngạnh lạ thường, lúc này Vệ Thần cũng biết sợ, đứng sau lưng Khương Đào Nhiên run cầm cập, chỉ mong Khương Đào Nhiên giúp hắn ngăn cản Hỏa Nô.

Khương Đào Nhiên nhíu mày, đang định nói gì, lại nghe Hỏa Nô lạnh lùng nói: “Khương đại nhân, ngươi là tuần sát sứ, cho nên ta nể mặt ngươi. Nếu ngươi không ra mặt hôm nay ta đã chặt gãy kiếm của hắn, chém đầu hắn!

Giờ ta đã nể mặt ngươi rồi, nhưng cũng mong Khương đại nhân đừng khiến ta mất mặt. Ta là bộ đầu giang hồ đương nhiên không dám khiêu chiến cùng Khương đại nhân. Có điều hôm nay nếu ta không mang người về được, đợi sau khi đại nhân nhà ta xuất quan, ta sẽ bẩm báo lên đại nhân, để đại nhân đích thân tới trao đổi cùng Khương đại nhân!”

Lời nói ẩn chứa ý uy hiếp của Hỏa Nô khiến Khương Đào Nhiên tức giận tới mức sắc mặt đỏ bừng, một bộ đầu giang hồ mà cũng dám nói chuyện với hắn như vậy?

Có điều Khương Đào Nhiên cũng là người biết ẩn nhẫn thức thời, giờ hắn cũng nhìn ra Sở Hưu đã hoàn toàn kéo dài khoảng cách với mình, mình không cách nào sánh nổi y.

Hơn nữa sát tính của Sở Hưu cũng khiến hắn sợ hãi, so với đắc tội Vệ gia, hắn càng sợ đắc tội với Sở Hưu.

Cho nên sau khi cân nhắc, Khương Đào Nhiên đành lừ lạnh một tiếng nói: “Sau khi Sở đại nhân xuất quan, ta muốn hỏi Sở đại nhân một câu, người dưới trướng hắn uy phong như vậy, hắn có biết không?”

Sau khi nói xong, Khương Đào Nhiên trực tiếp quay người bỏ đi, để lại Vệ Thần hai mắt trợn tròn, ngây ra tại chỗ.

Gương mặt Hỏa Nô vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, hắn không sợ Khương Đào Nhiên tới tố cáo với Sở Hưu, bởi vì Hỏa Nô biết tính cách của Sở Hưu, vị này cực kỳ bao che khuyết điểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.