Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn – Chương 41: Mùa đông lạnh bếp lò nóng



Mai Tử
tâm tê liệt phế gọi lớn: “Phúc ca ——”

Nàng
nhìn thấy sói nhảy lên người Phúc ca, nàng nhìn thấy máu bắn tóe ra.

Nàng
rơi nước mắt liều mạng lắc đầu: “Không cần ——”

Phúc ca
thống khổ khàn khàn kêu, chợt mở hờ mắt lấy tay vùng vẫy đấu tranh với con sói
ác đang nhe răng trắng toát.

Mai Tử
chạy như điên đến, nàng biết mình có đến cũng chỉ tốn công vô ích, nhưng nàng
không thể trợn tròn mắt nhìn Phúc ca chết.

Ngay
lúc này, một mũi tên nhọn xé gió bay đến, ngắm chuẩn ngay trán con sói kia bắn
vào.

Cùng
với tiếng “Vụt vụt” của mũi
tên nhọn xé gió bay còn có mấy mũi tên nhọn đâm khác vào cơ thể nó.

Động
tác của con sói dừng lại, mắt hung hăng nhìn về phía mũi tên nhọn bắn ra, chỗ
đó có một nam nhân tay cầm cây cung dài mà đứng sừng sững.

Con sói
không còn sức lực nữa, ỉu xìu ngã xuống, trên trán có máu tươi từ từ chảy ra.

Mai Tử
vội vã ngã nhào xuống, liều mạng đẩy xác con sói đang đè lên Phúc ca, giọng run
rẩy hỏi: “Phúc ca…huynh… huynh thế nào?”

Tiêu
Kinh Sơn thu hồi cung, vội vàng chạy lại, giúp Mai Tử đỡ Phúc ca dậy, tay kiên
quyết tinh luyện chuẩn xác bắt mạch cho Phúc ca.

Hắn cau
mày cúi đầu: “Vết thương tương đối nặng, ta nhanh chóng cõng hắn về trị
thương.”

Sau đó,
bọn cướp cùng Trần Hồng Vũ cũng lại đây, mọi người giơ giơ, đỡ đỡ, vội vã đem
Phúc ca đưa đến nhà Mai Tử.

Tiêu
Kinh Sơn vội vàng lấy hộp thuốc thường ngày dùng ra, vội vã bôi thuốc cho hắn,
lại để Mai Tử lấy một củ tam thất cất ở trong hầm ra đút cho Phúc ca.

Mai Tử
nhìn chăm chú miệng vết thương cuối cùng cũng không còn chảy máu nữa của Phúc
ca, lúc này mới chớp mắt ngấn lệ nhỏ giọng hỏi: “Huynh ấy thế nào
rồi?”

Tiêu
Kinh Sơn quay đầu nhìn thần sắc lo âu của nàng, an ủi nói: “Không có gì
nguy hiểm nữa, chú ý tĩnh dưỡng là tốt rồi.”

Mai Tử
nghe vậy, lòng vẫn treo ngược nãy giờ mới từ từ hạ xuống, nhưng nhìn Phúc ca
thần sắc tái nhợt trên giường, lại nhớ tới hành động xả thân bảo hộ mình của
hắn, trong lòng vừa áy náy vừa đau lòng, trăm tư vị vọt lên.

Lúc
sau, người nhà Phúc ca cũng đều gấp gáp qua đây, nương tử của hắn, cùng với
trưởng thôn – cha hắn lâu ngày không lộ mặt, bộ dạng khóc lóc thảm thương chạy
đến. Nương tử của hắn thì không cần nói, trực tiếp nằm ở mép giường khóc lớn,
còn nói chàng chết thì ta phải làm thế nào, trưởng thôn cha hắn càng thêm đấm
ngực dậm chân, nói cái gì mà làm trưởng thôn đâu dễ dàng gì, bây giờ ngay cả
con trai cũng phải mất sao!

Người
bên cạnh thấy vậy, liền khuyên bọn họ thật ra vết thương cũng không nghiêm
trọng, nằm ở trên giường tu dưỡng một vài ngày liền tốt.Thế là trưởng thôn liền
hỏi đầu đuôi câu chuyện. Trần Hồng Vũ biết việc này nếu để Tiêu Kinh Sơn nói ra
thì bất tiện, thế là hắn liền đem sự việc lúc đó nói một lần.

Trưởng
thôn biết khi ấy Phúc ca ở chung một chỗ với Mai Tử thì liếc nhìn Mai Tử, thở
dài nói: “Như vậy cũng tốt.”

Nương
tử Phúc ca đương nhiên sẽ không giống như cha hắn trấn định như vậy. Nghe nói
Phúc ca vì Mai Tử nên thiếu chút nữa mất mạng liền ngồi tại chỗ rống lớn, nói
chàng vì sao không suy nghĩ đến vợ của chàng ở nhà một chút, còn có đứa bé chưa
ra đời của chàng!

Người
khác lúc này mới biết, thì ra nương tử Phúc ca đã có bầu. Đúng lúc đó, mấy nữ
nhân khác trong thôn cũng lại đây. Họ vốn tính lại đây để giúp việc, bây giờ
đụng phải tình cảnh này, liền bắt đầu khuyên bảo nương tử Phúc ca. Nương tử
Phúc ca vừa khóc vừa nghĩ thông, lau nước mũi, lại cùng cha Phúc ca bàn cách
làm thế nào để đem Phúc ca về nhà, thế là mọi chuyện tạm thời kết thúc như thế.

Buổi
tối hôm đó, Tiêu Kinh Sơn không có đi gác đêm. Bùi Chiếm Phong cùng Trần Hồng
Vũ cảm thấy Mai Tử bị kinh hách nên để nghị Tiêu Kinh Sơn về nhà xem nàng thế
nào. Tiêu Kinh Sơn vốn không chịu, nhưng suy nghĩ một chút đến dáng vẻ khóc lóc
của Mai Tử ban ngày, cũng liền về nhà.

Mai Tử
dĩ nhiên không ngủ được, ở trên giường trở qua trở lại, trong lòng luôn hiện
lên hình ảnh sói ác vồ Phúc ca, dáng vẻ Phúc ca gắng sức vùng vẫy.

Phúc ca
đâu phải là người có thể cùng sói vật lộn đọ sức, hắn sống thiện lương, trước
kia ngay cả giết gà cũng không dám. Nhưng hôm nay, còn không phải vì nàng sao, vì
nàng hắn đã đánh nhau với sói.

Mai Tử
chảy nước mắt, sau đó nàng lại nhớ tới hình ảnh trước kia lúc họ ở bên sông
chơi đùa. Thời gian đó nàng chưa quen biết Tiêu Kinh Sơn a, nàng chỉ biết Phúc
ca, nàng cảm thấy Phúc ca chính là người đối tốt với nàng nhất.

Nhưng
vì cái gì, vì cái gì mà người tốt đó từ nay về sau lại trở thành người xa lạ?
Mai Tử nhớ tới sáng sớm ngày hôm đó, nàng một mình đứng ở khe núi trông ngóng
mòn mắt, nhưng chờ đến mặt trời đã lên cao, nàng cũng không thấy bóng dáng của
Phúc ca.

Mai Tử
đem mặt chôn vào trong chăn, để nước mắt thấm sâu vào trong chăn. Cứ nghĩ là đã
quên, cứ nghĩ việc này đều đã thành mây trôi gió thổi, thì ra nàng còn chưa
quên, việc này vẫn luôn ở trong lòng. Ở trong lòng, đó là vết sẹo, chỉ là nàng
cố ý bỏ quên, không muốn chạm đến mà thôi.

Mai Tử
kìm nén khóc thầm, Tiêu Kinh Sơn vẫn nằm bên cạnh lặng yên không lên tiếng chợt
khàn khàn nói: “Còn chưa ngủ sao?”

Mai Tử
rời mặt ra khỏi chăn, hít một hơi, cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì nói:
“Chàng còn chưa ngủ sao? Nhanh nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải lo chuyện
đấy.”

Mai Tử
biết gần đây vì việc này mà Tiêu Kinh Sơn rất khổ cực, cũng biết giọng nói khàn
khàn của hắn bây giờ là do mệt.

Tiêu
Kinh Sơn kéo nàng lại, duỗi tay một cái đem nàng ôm vào trong chăn của mình,
cũng ôm vào lòng mình.

Mai Tử
sợ hắn phát hiện mình khóc, quay đầu đi không dám nhìn hắn.

Tiêu
Kinh Sơn đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, bình tĩnh hỏi: “Sao nào, không
muốn để ta xem?”

Mai Tử
cắn môi không nói lời nào, nàng không muốn để Tiêu Kinh Sơn biết nàng vì chuyện
quá khứ mà khổ sở. Thật ra nàng đương nhiên biết, Tiêu Kinh Sơn vốn sẽ không để
ý chuyện này. Lúc đó, khi Tiêu Kinh Sơn còn hiểu lầm nàng và Phúc ca có chuyện
mờ ám nhưng hắn cũng không quan tâm đó thôi. Hôm nay, chuyện này, hắn đương
nhiên lại càng không để trong lòng.

Người
khác nói hắn hào phóng bình thản, người khác nói hắn bao dung rộng lượng, mấy
chuyện khổ sở này, ở trước mặt hắn, có gì đáng để nhắc tới chứ?

Bàn tay
Tiêu Kinh Sơn vỗ lưng nàng tạm dừng lại, rồi lại lập tức chạm vào lưng nàng,
nhẹ nhàng ở một chỗ sờ sờ, hỏi: “Bây giờ rõ ràng là không chịu để ý ta,
phải không?”

Cuối
cùng Mai Tử không nhịn được nữa, lên tiếng: “Không có.”

Nàng
vừa nói liền nén không được tiếng nức nở, từ “Có” phát ra còn mang
theo tiếng khóc.

Tiêu
Kinh Sơn sờ mái tóc mềm mại của nàng: “Nàng khổ sở vì chuyện ban ngày
sao?”

Mai Tử
nhỏ giọng khóc sụt sùi.

Tiêu
Kinh Sơn thở dài, bỏ cái tay đang ôm Mai Tử ra, ngẩng đầu nhìn nóc nhà đen ngòm
phía trên, lên tiếng nói: “Phúc ca người này, trước kia ta xác thực xem
thường hắn, hôm nay hắn có thể ngay lúc nguy nan bỏ thân hộ nàng, xác thực cũng
là hán tử.”

Mai Tử
không nghe lời này thì thôi, nghe rồi liền lập tức khóc ra tiếng, vừa khóc vừa
nói: “Ta cũng không ngờ hắn sẽ cứu ta như vậy, hắn thiếu chút nữa vì ta mà
chết. . . . . .”

Nếu như
không phải vì nàng, Phúc ca có thể chạy đi, sói chưa chắc đã có thể đuổi được
hắn a! Đều là vì nàng, Phúc ca mới dừng ở chỗ đó cùng sói quyết đấu. Nhớ tới cảnh
tượng máu me dầm dề lúc ban ngày, cả người Mai Tử liền run lập cập. Nàng thậm
chí không thể tưởng tượng được, nếu Phúc ca thực sự vì nàng mà chết, sau này
nàng phải làm sao bây giờ? Nương tử Phúc ca đã có bầu, nếu như Phúc ca chết,
vậy không phải nàng sẽ trở thành tội nhân sao?

Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng khóc lợi hại, lúc này mới lần nữa ôm lấy nàng, ôm rất chặt,
nhưng không nói gì.

Mai Tử
buồn bực chôn đầu trong lồng ngực hắn, nghe nhịp tim ổn định của hắn, khóc đến
lộn xộn.

Sau
chuyện lần này, Tiêu Kinh Sơn tổ chức bọn cướp tăng cường tuần canh phòng hộ,
bảo đảm không bao giờ có chuyện sói tiến vào thôn hại người nữa. Đồng thời,
Tiêu Kinh Sơn truy bầy sói, sử dụng lửa đuổi bọn nó, không cần làm chúng nó bị
thương, chỉ mong chúng nó có thể chạy đi chỗ khác mà thôi. Mà đám sói này canh
giữ ở thôn mấy ngày đêm, chẳng những không có thu hoạch gì, ngược lại đồng bọn
của chúng lại tổn thất đi vài cái, thế là từ từ bắt đầu lui đi. Dù sao sói cũng
có cuộc sống của mình, trời đông giá rét tháng chạp, tất cả đều phải kiếm miếng
ăn.

Sau
này, khi trời đông trở nên lạnh nhất, núi tuyết lớn phủ trắng xóa mọi vật xung
quanh, bầy sói cuối cùng cũng rút lui triệt để không thấy tung tích. Thế là bọn
cướp đã có thể để xuống trách nhiệm tuần canh nặng nề, bắt đầu quan tâm cuộc
sống của mình.

Người
trong thôn người đều biết rõ mùa đông này bọn cướp vì chuyện phòng sói mà đã
xuất ra nhiều sức lực, mọi thành kiến trước kia đều bay biến hết, tận tâm chiêu
đãi bọn họ. Thôn mặc dù không lớn, nhưng dầu gì cũng có trên dưới một trăm
miệng ăn, mỗi hộ góp chút ít lương thực, bọn cướp lại thỉnh thoảng ra ngoài bắt
chút ít dã thú, như thế miễn cưỡng cũng có thể qua ngày.

Chỉ là
mùa đông rét lạnh, nhà tranh sơ sài, bọn cướp đương nhiên không tránh được phải
chịu lạnh, này cũng không có cách nào. Sự thật là, chẳng những bọn cướp, ngay
cả nhà tranh của Tiêu Kinh Sơn cũng khó che được cái rét căm căm.

Tiêu
Kinh Sơn đem một cái lò nhỏ vào trong nhà, mỗi ngày trước khi đi ngủ bỏ vào bên
trong một chút than, như thế từ từ đốt, trong phòng liền ấm áp hơn rất nhiều.
Mỗi ngày Mai Tử sẽ để Tiêu Kinh Sơn đem những khối băng kia đập nhỏ ra, bỏ vào
nồi đun thành nước, nước sôi liền dùng để làm cơm, lại đem cho bọn cướp uống ấm
người. Uống nước nóng, ăn cháo nóng, hơn nữa còn mặc áo da dê áo da sói, thỉnh
thoảng hoạt động thân thể đi qua nhà mẹ, nên nàng cũng không cảm thấy lạnh.

Buổi
tối trước khi đi ngủ nàng đều vùi vào lồng ngực Tiêu Kinh Sơn để hắn ôm ấp. Nam
nhân này chính là một cái lò sưởi không cần thêm than, mặc kệ bên ngoài mưa gió
bão bùng thế nào, chỉ cần nàng núp trong lòng hắn vẫn ấm áp như thường, thoải
mái nói không nên lời.

Tiêu
Kinh Sơn phát hiện chân tay Mai Tử rất dễ bị lạnh. Thế là mỗi ngày chui vào
chăn chuyện đầu tiên hắn làm chính là đem tay nàng ủ vào trong lòng, đem chân
nàng kẹp giữa chân mình, dùng thân nhiệt của mình làm ấm thân thể nàng.

Buổi
tối Tiêu Kinh Sơn ôm Mai Tử từng nói nàng như thế này: “Sau này mấy việc
bên ngoài cứ để ta làm nhiều một chút.”

Mai Tử
đem tay nhỏ bé của mình đã được ủ ấm rút ra, ở ngang hông hắn tùy tiện vuốt ve
hỏi: “Vì sao?”

Tiêu
Kinh Sơn đem cái tay hư hỏng của nàng bắt về, nhẹ nhàng vuốt ve nói: “Năm
nay quá lạnh rồi, nàng sợ lạnh.”

Đầu
ngón tay Mai Tử phản lại, ôm lấy tay của hắn chơi đùa, miệng cười nói:
“Trong núi chúng ta, hàng năm đều lạnh như thế a, trước kia mặc kệ bên
ngoài lạnh như thế nào đi nữa, ta vẫn phải băm thức ăn cho lợn, ra ngoài làm
việc đó thôi, đâu có sợ gì đâu.”

Tiêu
Kinh Sơn nghe nàng nói, nắm tay nàng chặt thêm vài phần: “Tiểu Mai Tử của
ta trước kia chịu khổ rồi.”

Mai Tử
nghe thấy giọng nói của hắn trầm ổn mang theo vài phần yêu thương, trong lòng
dâng lên ngọt ngào ấm áp, thế là hai má liền cọ xát lên ngực hắn, nhỏ giọng
nói: “Thật ra cũng không tính là chuyện gì.”

Bàn tay
to của Tiêu Kinh Sơn duỗi ra, sờ sờ hai má mềm mại của nàng, giống như chần
chờ, sau đó lên tiếng hỏi: “Trước kia Phúc ca đối với nàng cũng không tệ
à.”

Mai Tử
chợt nghe hắn nhắc tới Phúc ca, cái tay nhỏ bé vốn đang nhảy múa trước ngực hắn
liền ngừng lại.

Phúc ca
bị thương dưới móng sói, mặc dù nhìn máu dầm dề, nhưng cũng không phải quá
nghiêm trọng. Nằm nghỉ trên giường vài ngày, hơn nữa còn có thuốc của Tiêu Kinh
Sơn, vết thương đã tốt hơn rồi. Chỉ là, cuối cùng vẫn không tránh được để lại
sẹo. Vết sẹo cũng ở trên ngực, Mai Tử không thấy qua, nhưng nghe đông nói một
chút tây nói một chút là nhìn nó rất hung ác, so với vết sẹo của Tiêu Kinh Sơn
còn hung ác hơn.

Việc
này, mấy ngày nay Mai Tử cũng suy nghĩ, nàng lo lắng muốn tới thăm Phúc ca, chỉ
là muốn đến thăm thôi, tình yêu nam nữ vốn đã không còn. Người ta vì mình mà bị
thương, tốt xấu gì trước kia hai người cũng cùng nhau lớn lên, phần tình nghĩa
ở trong tâm không phải là dễ dàng biến mất.

Lúc
này, nghe Tiêu Kinh Sơn hỏi như thế, Mai Tử gật gật đầu: “Trước kia hắn
đối với ta không tệ .” Từng, đã từng, người kia xác thực đối với nàng rất
tốt, thậm chí nàng còn cho đó là người nàng có thể gửi gắm cả đời.

Tiêu
Kinh Sơn trầm mặc một lát, cuối cùng giọng nói vang lên lần nữa: “Hắn xác
thực không tệ.”

Mai Tử
không biết vì sao tốt nay Tiêu Kinh Sơn lại nhắc tới Phúc ca, liền cọ xát hắn,
mềm giọng hỏi: “Sao chàng lại hỏi vấn đề này, vết thương của hắn đã tốt
rồi.”

Tiêu
Kinh Sơn lắc lắc đầu: “Không sao cả, chỉ cảm thấy chúng ta thiếu hắn, hắn
cứu nàng.”

Lời này
vừa đúng với tâm sự trong lòng Mai Tử, cảnh tượng hôm đó Phúc ca tuy kiếp đảm
nhưng vẫn liều chết cùng sói cứ hiện đi hiện lại ở trước mắt Mai Tử. Nàng khổ
sở mà cười, trong lòng biết rõ, người này xả thân cứu mình, đương nhiên không
phải vì tình láng giềng lâu nay.

Rốt
cuộc là ai phụ ai, ai mới là người bị phụ.

Tiêu
Kinh Sơn thấy Mai Tử không lên tiếng nữa, thở dài cúi đầu nói: “Sau này ta
sẽ tìm cách báo đáp ân tình của hắn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.