Say Mê

Say Mê – Chương 34



Đi ngủ muộn quá, hôm sau hai người đều thức dậy hơi muộn, bữa sáng bị bỏ qua, ăn luôn bữa trưa.

Sau khi ăn xong Dương Lưu Thư bắt đầu chọn quần áo để mặc vào buổi tối.

Cô luôn có niềm tin với người nhà kia, quả nhiên cả ba bộ váy đó đều rất đẹp, bộ nào cũng thích.

Cuối cùng cô thật sự không biết chọn thế nào, chỉ có thể quay sang nhìn Hướng Đông Dương: “Anh chọn cho em đi.”

Anh ôm lấy cô từ phía sau, mỉm cười chỉ vào một bộ trong đó: “Cái này đi. Tối hôm nay là buổi sum họp gia đình, chắc người mặc sườn xám khá nhiều, cái này hơi tương tự. Hoặc là, nếu em muốn mặc khác mọi người một chút, thì cái này, cũng rất hợp với em.”

Lần đầu tiên đến nhà, không muốn gây chú ý quá, Dương Lưu Thư chọn bộ trước.

Khi chọn trang sức, Hướng Đông Dương chỉ vào chiếc hộp gỗ  màu đỏ sẫm phong cách cổ xưa trong ngăn kéo: “Cái này, được không?”

Cô ngước mắt, đối diện với anh qua gương.

Anh đang nhàn nhạt cười, trong mắt rõ ràng hàm chứa vẻ chờ mong.

--

Ngày kế tiếp sau lần đầu tiên hai người ân ái, anh tự tay giặt ga giường theo yêu cầu của cô, cô thì khoanh tay đứng xem bên cạnh.

Mắt thấy những dấu vết đó biến mất theo bọt trắng trong tay anh, tâm trạng của cô ngay lúc ấy rất phức tạp.

Có vui mừng, cũng có một chút mất mát không nói rõ được.

Dù sao thì cảm thấy khác với những cô gái nhỏ khác, cảm thấy mình đã trở thành người lớn.

Hướng Đông Dương quay đầu lại, hỏi một câu: “Còn đau không?”

Cô xấu hổ kinh khủng, cảm thấy cảm giác đối với anh cũng khác, không chỉ là bạn trai theo nghĩa thông thường, mà…… một người độc nhất vô nhị.

Vừa mới giặt xong, thì có người giao đồ đến.

Đồ được giao là chiếc hộp này, anh đã đặc biệt bảo người mang từ quê anh đến đây.

Bên trong, là bộ trang sức bằng ngọc bích mà nhà họ Hướng chuẩn bị cho con dâu tương lai, Hướng Đông Dương và em trai anh mỗi người một bộ.

Bộ của Hướng Đông Dương, đã tặng cho cô vào một buổi sáng như vậy.

Người khác cầu hôn là dùng nhẫn và hoa tươi, anh dùng nguyên một bộ trang sức.

Dương Lưu Thư lúc ấy vẫn là một cô gái nhỏ, dễ kích động, luôn muốn tìm người để chia sẻ, nhưng tiến độ nhanh như thế sẽ dọa bố mẹ, chỉ có thể lén nói cho Tang Diệp.

Tang Diệp nhìn thấy đồ, hai mắt trợn tròn xoe.

“Chị của em không phải chưa thấy qua cảnh đời, cũng có chút nghiên cứu về cái này. Tám số không.” Cô ấy giơ tám ngón tay lên, “Số nào đằng trước không dám nói, đằng sau ít nhất tám số không.”

Cô sợ hãi, một hồi lâu sau mới nói đùa rằng “Chắc đằng trước cũng là số không”.

Tang Diệp cốc đầu cô: “Nói lung tung.” Rồi tấm tắc nói, “Người có tiền đúng là khác biệt, em nhìn sự hào phóng này xem.”

Dương Lưu Thư thật sự không để ý mấy thứ này có thể trị giá bao nhiêu tiền, thiếu bốn số không hay năm số không cũng không sao, có điều, vào một buổi sáng như vậy, anh nghĩ đến việc tặng quà cho cô như thế, thì đủ chứng minh tấm chân tình của anh.

Cái tình tiết “Lạnh nhạt với tất cả những người khác, mọi sự dịu dàng đều chỉ dành cho em” trong tiểu thuyết ngôn tình này, thực sự quá sức thỏa mãn lòng hư vinh của một cô gái trẻ.

Hướng Đông Dương của cô là tốt nhất.

--

Tay Dương Lưu Thư hơi vuốt ve bề mặt chiếc hộp.

Nhận được lâu như vậy, thế nhưng chưa từng đeo dù chỉ một lần.

“Không biết có hợp không?” Cô hỏi anh qua gương.

Hướng Đông Dương hơi nghi hoặc: “Chưa từng thử sao?”

Cô rũ mắt xuống, nhàn nhạt cười: “Chưa kịp.”

Bởi vì cảm thấy nó quá quý giá, không dám tùy ý chạm vào, thực sự hận không thể dâng lên thật cao, trong lòng nghĩ rằng nhất định chỉ vào những dịp quan trọng nhất mới được đeo.

Ai dè sau đó, đã chẳng còn loại tâm trạng này.

Cô luôn nhớ rằng có một thời gian, cô thường như một con ngốc lén nhìn nó, không dám đụng vào, chỉ dám nhìn, nhìn xong thì ngớ ngẩn cười rộ.

Cuộc đời chưa bao giờ hạnh phúc như thế, như thể anh đem cả thế giới chất chồng trước mặt cô.

Lúc trước có người cười nhạo cô, nói bọn họ hẹn hò lâu như vậy, Hướng Đông Dương cũng chưa nói muốn cưới cô, trông có vẻ mộng hào môn của cô không thành hiện thực được rồi.

Cô không thèm để ý, ngược lại Hướng Đông Dương đã ngay lập tức đăng một bài trong vòng bạn bè xin chỉ dạy bí quyết cầu hôn thành công, và bị người ta truyền nhau trên mạng.

Tất cả đều làm để cho người ngoài xem.

Đối với cô, điều mà cô luôn nhớ kỹ, là mấy năm trước, buổi sáng đầu hạ ấy, bên ngoài tràn ngập ánh nắng, Hướng Đông Dương quỳ một gối trước mặt cô, hứa lời hứa trọn đời.

Mà cô, cũng đã nói “Em đồng ý”.

Sau đó cô nhào tới, suýt tí nữa xô ngã anh, hai người lăn trên sàn nhà, cầm lòng không đậu hôn nhau.

Rõ ràng hai người đều thật lòng, chưa từng thay đổi, nhưng vẫn không được, trước sau chẳng thể có được hạnh phúc.

Đây có lẽ gọi là không có duyên phận.

“Vậy giờ thử, nhé?” Bàn tay vốn dĩ nắm trên vai cô theo cánh tay trượt xuống, Hướng Đông Dương cúi người, từ sau lưng dán lên, ôm cô lấy hộp gỗ từ trong ngăn kéo ra, “Anh giúp em.”

Dương Lưu Thư ngước mắt, nhìn mình trong gương, thấy bản thân trong gương nhẹ nhàng gật đầu.

Đầu tiên là vòng cổ, sau đó nắm tay cô đeo vòng tay.

Tay Dương Lưu Thư nhìn từ mu bàn tay, trắng nõn thon dài, lòng bàn tay lại hơi thô ráp. Rất nhiều diễn viên đều như vậy.

Vòng tay hơi lớn, trượt vào cổ tay mảnh khảnh của cô một cách rất dễ dàng.

Cuối cùng là nhẫn.

Khi tay anh nâng ngón tay cô lên, cô không nhịn được mà nghĩ, nếu không có những chuyện ngoài ý muốn đó, hành động như này chắc anh đã làm từ lâu rồi ấy nhỉ?

Hơi lớn, vòng cổ còn được, nhẫn và vòng tay đều lớn, kích cỡ không vừa vặn lắm.

Có lẽ đây là một loại ám thị.

Ngay cả Hướng Đông Dương cũng đã phát hiện ra điều này.

“Hình như lớn quá.” Anh nói, người anh vẫn ôm lấy cô từ phía sau, hai tay lồng vào tay cô, “Em phải mập lên một chút mới được.”

Vì để ăn hình tốt nhất, gần như mọi sao nữ đều liều mạng kiểm soát cân nặng, cô hiện tại gầy hơn cả hồi đi học.

Bộ trang sức này lúc làm không biết có lấy kích cỡ của ai để làm chuẩn hay không, nhưng hiển nhiên là làm cho kiểu người hơi đầy đặn phúc hậu như mẹ Hướng, mới có vẻ châu tròn ngọc sáng, khí chất cao quý bức người.

Kiểu người ốm yếu gầy trơ xương như cô, có lẽ vốn không có phúc hưởng thụ.

“Nếu không thì đổi bộ khác đi.” Anh nói.

Tuy nói như vậy, trong mắt Hướng Đông Dương rõ ràng có một tia mất mát.

Dương Lưu Thư ở trong gương mỉm cười với anh: “Không rơi được đâu, có thể.”

Hướng Đông Dương nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Em xác định? Không cần miễn cưỡng.”

Đầu hai người vốn kề bên nhau, cô cọ mặt vào anh: “Không miễn cưỡng. Tặng cho cho em, em không đeo thì ai đeo?”

Trong mắt anh dần dần có ý cười, càng ngày càng đậm, cuối cùng đột nhiên quay mặt cô qua, hôn cô thật mạnh.

--

Thời gian sum họp vào buổi tối, buổi chiều hai người đến trước giờ.

Xe chạy thẳng từ cổng vào trong sân nơi người nhà họ Hướng sinh sống mới dừng lại.

Hướng Đông Dương nắm tay Dương Lưu Thư, dẫn cô lên bậc thềm, vào cửa.

Trong phòng khách im ắng, ánh nắng màu cam ấm áp chiếu vào bức tường bên cửa kính sát đất.

Có người nhanh chóng im lặng bước đến, nhận lấy áo khoác của Hướng Đông Dương, đồng thời nói với anh rằng ông bà chủ đang uống trà chiều ở sảnh phụ, rồi sau đó nhìn Dương Lưu Thư, cười với cô.

Dương Lưu Thư cho rằng đây là phép lịch sự đối với người lạ, cũng mỉm cười đáp lại. Khi đang thắc mắc tại sao người đó bất động thì Hướng Đông Dương vòng ra phía sau cô, cởi áo khoác ra giúp cô, rồi đưa cho người đó.

“Cảm ơn.”

Người đó vẫn đang cười, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân đã hầm tổ yến cho cô Dương, bây giờ mang lên luôn chứ ạ?”

Dương Lưu Thư sửng sốt, theo bản năng nhìn sang Hướng Đông Dương, thấy anh bình đạm trả lời: “Mang đến luôn đi.”

Người nọ cười nói vâng, lúc xoay người, còn đặc biệt nhìn Dương Lưu Thư một cái.

“Cô Dương còn xinh đẹp hơn trên TV.”

Hướng Đông Dương khẽ cười: “Cảm ơn.”

Dương Lưu Thư lúc này mới phản ứng lại, đồng thời bị Hướng Đông Dương nắm tay đi gặp bố mẹ Hướng.

Tâm trạng thật ra hơi phức tạp.

Năm mười chín tuổi cô thực sự đã tràn đầy tưởng tượng cùng mong ngóng đối với nhà họ Hướng, cũng đã âm thầm hạ quyết tâm, khi gặp bố mẹ Hướng phải biểu hiện thật tốt, để lại ấn tượng tốt cho bọn họ.

Mấy năm đã qua đi, rốt cuộc lần đầu tiên đặt chân đến nơi này, cô lại hoàn toàn không có chút khát khao và kích động nào.

Thứ gì chờ mong quá lâu, sẽ từng chút mài mòn đi nhiệt tình và tưởng tượng, cuối cùng rất dễ thất vọng vì khoảng cách giữa lý tưởng và hiện thực.

Cô đã không còn chờ mong từ lâu, chỉ cảm thấy không thú vị.

Người nhà họ Hướng không phải vì thích cô mới bằng lòng để cô tiến vào, cô cũng không thể kính trọng hai ông bà ấy từ tận đáy lòng.

Rốt cuộc, đều chỉ là vì Hướng Đông Dương, mới không thể không ngồi lại với nhau.

Điều này không khác gì việc cô tham gia các loại xã giao bên ngoài, thậm chí còn không tự nhiên thoải mái bằng những hoạt động đó.

Hai người đi đến bên cạnh bố mẹ Hướng.

Bất kể có thích hai người này hay không, Dương Lưu Thư cũng phải công nhận dáng vẻ của hai người này rất tốt, nhất là mẹ Hướng, ở trong nhà mình, cũng ngồi một cách nghiêm chỉnh, không thấy chút lơi lỏng nào.

Cô từng nghe người ta nói, thực sự mà bàn về gia thế, thật ra mẹ  Hướng phải hơn bố Hướng một bậc, là tiểu thư khuê các chân chính, gia thế hiển hách, liệt kê ra thì có không ít danh nhân.

Hướng Đông Dương gọi bố mẹ trước.

Bố mẹ Hướng khẽ gật đầu, ánh mắt cùng rơi trên người Dương Lưu Thư.

Dương Lưu Thư mím môi, cố gắng hết sức nở một nụ cười: “Hướng tiên sinh, Hướng phu nhân, chào buổi chiều.”

Cách xưng hô vô cùng xa cách, rõ ràng là muốn giữ khoảng cách với bọn họ.

Hướng Đông Dương vẻ mặt bình tĩnh, bố mẹ Hướng cũng không biểu hiện gì.

Đúng lúc ấy người đón lấy quần áo bưng khay trà đi vào, khiến cho sự im lặng của mọi người có vẻ bớt ngượng ngùng..

Của Hướng Đông Dương là trà, đặt ở trước mặt Dương Lưu Thư, là một bát tổ yến.

Sau khi người kia rời đi, mẹ Hướng bình tĩnh nhìn Dương Lưu Thư: “Lần trước gặp cô, cảm thấy sắc mặt không được tốt lắm. Cái này cô thử xem, chắc sẽ có chút tác dụng.”

Ở nhà, Hướng Đông Dương cũng sẽ bảo người hầm cho cô, nhưng dẫu sao đó là tấm lòng.

Dương Lưu Thư nói cảm ơn, bưng lên, nếm một ngụm.

Mẹ Hướng lúc này rốt cuộc hơi mỉm cười: “Nhưng hôm nay cô mặc bộ này rất đẹp.”

Dương Lưu Thư vội nói lời cảm ơn lần nữa.

Hòa khí hôm nay của mẹ Hướng hơi khiến người khác giật mình.

Nhưng Hướng Đông Dương nói không sai, chính mẹ Hướng cũng mặc sườn xám.

Kiểu như mẹ Hướng hơi đầy đặn nhưng lại không mất dáng người, người có khí chất cao quý, mặc sườn xám vào, quả thực rất đẹp.

May mắn thay, tuy cô gầy, nhưng chỗ nào nên có đều có, mặc sườn xám sẽ không cảm thấy khô quắt.

Mẹ Hướng gật đầu, rồi chuyển tầm mắt sang Hướng Đông Dương.

“Nam Nam gọi điện đến, Tết năm nay sẽ không về. Thằng bé này……” Bà nhéo ấn đường, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Thực sự không nghe lời chút nào.”

Bố Hướng phụ họa theo: “Quan trọng là thậm chí công ty cũng không chịu vào, không muốn giúp Đông Dương. Lại nói, Đông Dương, tất cả lại tại con quá dung túng Nam Nam.”

Đó là chuyện nội bộ của nhà họ Hướng, nhưng Dương Lưu Thư cũng biết rõ.

Hướng Đồ Nam học đại học ở nước ngoài, chỉ học hai năm thì thôi học gây dựng sự nghiệp, tự thành lập công ty, hoàn toàn không có ý định tiếp nhận công ty của nhà.

Hướng Đông Dương đối với người em trai này, thật sự chiều vô cùng, chỉ nhắc tới thôi, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười.

“Tính Nam Nam hoạt bát, bảo nó tiếp nhận công ty đã thành hình, chắc chắn không có tính thách thức bằng tự gây dựng sự nghiệp. Dù sao còn trẻ, để nó nếm trải thêm một chút cũng không có gì không tốt. Trường hợp tệ nhất, lúc đó về lại công ty là được.”

Mẹ Hướng nhẹ nhàng thở dài: “Trong lòng con thương Nam Nam, cả nhà đều biết, nhưng người bên ngoài, lại không nghĩ như vậy.”

Hướng Đông Dương vẻ mặt bình tĩnh: “Người khác nói như thế nào, con không để ý. Nam Nam không hiểu lầm con là được.”

Dương Lưu Thư trong miệng ngậm một ngụm tổ yến, nghe vậy nghiêng đầu nhìn anh, đúng lúc chạm ánh mắt anh.

Hướng Đông Dương nhìn cô cười: “Với cả, may mắn Lưu Thư luôn tin tưởng con.”

Những năm này anh không ít lần bị người khác nghi ngờ.

Mấy năm đầu là nghi ngờ năng lực của anh, sau đó anh đã dùng thực lực chứng minh năng lực, rồi bị nói thành công là nhờ xuất thân, sau đó nữa, lại nghi ngờ anh đang chèn ép Hướng Đồ Nam, tranh đoạt tài sản với em trai mình.

Có một lần anh đại khái là uống say, hỏi cô: “Em có tin những lời đồn bên ngoài không? Anh chèn ép em trai anh, xa lánh nó.”

Cô lắc đầu.

Mặc dù thường xuyên chiến tranh lạnh, nhưng cô tin anh.

Anh dường như rất vui, ngọ nguậy đứng dậy ôm lấy cô.

Bình thường anh quá bình tĩnh, quá mạnh mẽ, một chút mềm yếu, cũng đặc biệt khiến người ta đau lòng.

Tay cô giơ lên lại buông xuống, buông xuống lại giơ lên, lặp lại vài lần, vẫn ôm lại anh, vỗ vỗ lưng anh.

“Những người đó không biết gì, anh đừng để trong lòng.”

Hành động nho nhỏ ấy của cô, đã làm cho Hướng Đông Dương vô cùng vui vẻ, ôm cô càng chặt hơn, gần như là kiểu muốn khảm vào trong cơ thể.

“Anh không quan tâm.” Anh nói, “Không phải vấn đề nguyên tắc, không cần thiết phải giải thích. Dù sao nếu giải thích, người không muốn tin tưởng vẫn sẽ không tin.”

Cô muốn đỡ anh lên giường, vì thế tiếp lời dỗ dành anh: “Thế cái gì là vấn đề nguyên tắc?”

“Anh không yêu em.” Anh trả lời rất nhanh, cô cả kinh trong lòng, đúng lúc nghe thấy anh nói tiếp, “Tất cả những nghi ngờ về tình yêu anh dành cho em. Sao anh có thể…… Không yêu em.”

Bờ môi anh thật khẽ cọ xuống má cô, “Anh rõ ràng, chỉ yêu một mình em.”

“Lưu Thư.” Mẹ Hướng nhẹ giọng gọi cô.

Dương Lưu Thư hoàn hồn, vội lên tiếng.

“Ở đoàn phim, có vất vả lắm không?”

Dương Lưu Thư khẽ lắc đầu: “Thật ra thì quen rồi sẽ tốt thôi ạ.”

“Tôi nghe nói, đôi lúc sẽ có rất ít thời gian để nghỉ ngơi, khi quay cảnh hành động, nhiều lúc cũng rất nguy hiểm, hình như cô không thích dùng thế thân, đúng không?”

Hôm nay bà ấy thật sự quá hòa nhã, trước mặt mẹ Hướng thế này, Dương Lưu Thư không thể tiếp tục duy trì lạnh nhạt.

“Đúng thì đúng, nhưng vẫn ổn ạ, cảm ơn bác gái quan tâm.”

Mẹ Hướng mỉm cười gật đầu, vẫn nhìn cô: “Vậy, cô có từng nghĩ đến việc nghỉ ngơi một thời gian không, hoặc là rời khỏi giới giải trí?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.