Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 149: Thái tử hối hận (3)



Vân Lạc khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng.

“Ta biết ngươi không giết bọn họ, chắc chắn có nguyên do của mình, gia gia sẽ không hỏi đến.”

Bất luận nha đầu này, làm chuyện gì thì ông đều rất yên tâm.

“Gia gia, không biết người có nghĩ tới không, vì sao cẩu Hoàng đế lại thiên
vị phủ Thừa tướng như thế?” Vân Lạc Phong vuốt cằm, đáy mắt hiện lên vẻ
suy nghĩ sâu xa, “Mộ Thừa tướng tiết lộ quân tình, làm cho cha mẹ cháu
chết trận, theo lý thuyết hành vi của Mộ Thừa tướng đã là tội phản quốc, dù cẩu Hoàng đế thích Mộ Quý phi thì cũng sẽ không danh chính ngôn
thuận che chở cho ông ta.”

Vân Lạc hơi sửng sốt, đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong, rõ ràng trong ánh mắt mang theo tia nghi hoặc.

“Chuyện này, thật đúng là ta chưa từng nghĩ đến.”

Quả thật, tội danh của Mộ Hành Cừu là thông đồng với địch phản quốc, nhưng
hắn chẳng những không xử phạt Mộ Thừa tướng mà càng che chở lão ta như
thế, thật sự trong chuyện này chỉ là bởi vì Hoàng đế cưng chìu Mộ Quý
phi thôi sao?

Vân Lạc Phong cười tà: “Còn có, cháu giúp Lâm công
công khôi phục lại trở thành nam nhân, nếu là Hoàng đế bình thường thì
thà chọn tin tưởng thực lực của cháu, sẽ không tuyên án Lâm công công
tránh cực hình bị hoạn! Trong Hậu cung, có một nam nhân chưa từng bị
thiến thì đại diện cho điều gì? Chính là đại diện cho nón xanh, Hoàng đế sẽ ngu xuẩn tình nguyện mang nón xanh đầu sao?”

Một nam nhân
không bị hoạn ở tại Hậu cung với thân phận thái giám, bất luận kẻ nào
đều hiểu rõ mấu chốt trong đó. Cho nên, mặc dù trong lòng Cao Đồ không
tin năng lực của nàng, thì ngay lúc này cũng sẽ lựa chọn tin tưởng.

Nhưng hắn vì thiên vị Mộ Vô Song, lại tình nguyện mang nón xanh lên đầu?

Chuyện này không thể không khiến Vân Lạc Phong suy nghĩ cặn kẽ.

“Phong nhi, theo như lời cháu vừa nói, thật đúng là như thế.” Vân Lạc im lặng
một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, “Cao Đồ thiên vị Mộ gia quá mức, nếu không phải vì ẩn tình nào đó, ta tuyệt không tin.”

“Cho nên, tạm thời không thể động vào cẩu tặc Mộ Hành Cừu kia.” Đáy mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sát khí, “Nhưng mà, cháu có thể thề ở nơi này, rồi sẽ
có một ngày, cháu sẽ lấy đầu Mộ Hành Cừu tới tế cha mẹ cháu, cháu cũng
sẽ khiến Cao Đồ vô lý thiên vị kia từ địa vị cao thượng phải lăn xuống
dưới!”

“Tốt!”

Vân Lạc cười ha ha hai tiếng, vỗ vỗ bả vai
Vân Lạc Phong: “Thật không hổ là hậu duệ của Vân gia ta, Vân gia ta cái
khác có thể không có, nhưng nhất định phải có tự tin và chí khí! Ta tin
tưởng, nhất định sau này thành tựu của cháu sẽ rất cao.”

Nhìn vẻ
mặt của lão giả đã dịu lại, khóe môi Vân Lạc Phong cong lên tươi cười,
qua mấy ngày nữa là cây Hồng Phác có thể kết ra linh quả rồi, cũng là
lúc nàng tặng hai kinh hỉ kia cho lão già này.

Hôm sau.

Trong hậu viện Vân gia, thiếu nữ lười biếng nằm ở trên ghế Quý phi, tay nàng
cầm một quả nho, cực kỳ cẩn thận bỏ hạt bên trong quả nho, lại thả quả
nho trong suốt thơm ngon kia vào trong miệng.

“Không biết gieo
trồng cây ăn quả này đến không gian Thần Điển sẽ như thế nào.” Khóe môi
Vân Lạc Phong cong lên, vẽ ra một nụ cười tà mị.

Đương nhiên,
nàng cũng chỉ là nghĩ tới chuyện này mà thôi, ai ngờ, ý tưởng này của
nàng vừa xuất hiện thì bên trong tâm trí lại truyền đến một giọng nói
non nớt.

“Nếu người ăn sạch sẽ Vân Tiêu thì ta sẽ nói chuyện cũng có thể gieo trồng cây ăn quả cho người biết.”

Giọng nói của Tiểu Mạch có chút giận dỗi, đã hơn nửa năm rồi mà một chút tiến triển cũng không có, hắn đang vội muốn chết đây.

“Ồ?” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, “Chỉ là hiện tại ngươi đã nói cho ta biết rồi, làm sao bây giờ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.