Phản Hồi Sau Hôn Nhân

Phản Hồi Sau Hôn Nhân – Chương 66



Sau khi Lý Sùng Phong đột ngột phát bệnh tim, ông ấy đã vào trong trạng thái bán nghỉ hưu ở Hoành Xuyên.

Trong khoảng thời gian đó Lý Thanh Tễ trở nên rất bận rộn, thường xuyên phải đi công tác đến thủ đô, New York và những nơi khác, thậm chí có đôi khi đi một chuyến hết mất nửa tháng.

Giang Nại biết bởi vì sự thay đổi gần đây ở Hoành Xuyên nên anh mới bận rộn như vậy, cho nên rất ít quấy rầy anh.

Hai người gần như chỉ nói chuyện với nhau vào buổi tối, những lúc không quá bận sẽ gọi video call, thời điểm bận rộn thì nhắn tin với nhau vài câu. Hai người không giống như trước đây, vừa tách ra là không có tin nhắn gì nữa.

Sau này, Giang Nại còn nghe được từ miệng Lục Phong về một số chuyện của Lý Trì Tuân.

Sau khi Lý Trì Tuân và nhà họ Triệu liên hôn không thành, dự án của anh ta lại xảy ra vấn đề, cuối cùng vẫn là Lý Thanh Tễ đứng ra nhận lấy, mới bù đắp lại được những vấn đề do anh ta gây ra.

Cộng thêm việc Lý Sùng Phong rõ ràng để tâm đến Lý Thanh Tễ nhiều hơn, trong lòng ban lãnh đạo của Hoành Xuyên đều bắt đầu có suy tính.

Trong lúc Lý Thanh Tễ bận rộn với sự nghiệp của mình thì Giang Nại cũng vậy, gần đây bởi vì cô đang phụ trách hai dự án, Lưu Niệm đã để cô dẫn dắt một tổ nhỏ, tương đương với thăng chức.

Cô cũng bận rộn đến tối trời tối đất.

Ngày cuối tuần, lúc cuối cùng cũng có thời gian để thở, Tiết Lâm bèn rủ cô ra ngoài vui chơi thư giản.

Cũng vào buổi tối hôm nay, Giang Nại tình cờ gặp được Hà Thù Tịnh.

Lúc cô vào nhà vệ sinh thì tình cờ gặp phải Hà Thù Tịnh đang bước ra, vốn dĩ chỉ định lịch sự chào hỏi, nhưng Hà Thù Tịnh lại ngăn cô lại, hỏi cô có thời gian nói chuyện với cô ta vài câu không.

Giang Nại đồng ý.

Hai người rời khỏi quán bar ồn ào, ngồi vào một quán nước nhỏ ven đường, cô ta gọi cho cô một ly nước ấm, rồi gọi cho mình một ly nước chanh.

“Gần đây Lý Thanh Tễ không có ở đây đúng không?”

Giang Nại gật đầu: “Ừm, anh ấy đi thủ đô rồi.”

Hà Thù Tịnh gật đầu: “Một thời gian nữa tôi sẽ đi New York.”

Giang Nại hơi khựng lại, nghe cô ta nói tiếp: “Tôi qua đó nhận chức, sau này sẽ làm việc ở đó.”

Giang Nại có chút kinh ngạc: “Không quay về nữa sao?”

“Sau khi đi rồi, trong vòng năm năm tới tôi sẽ không quay lại.”

Giang Nại: “Vậy cô và Lý Trì Tuân…”

“Tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ thật sự ở bên anh ta. Anh ta cũng không thật sự yêu tôi nhiều như vậy.”

Những gì Giang Nại nghe được không phải như thế, người khác nói, Lý Trì Tuân còn vì cô ta mà trở mặt với nhà họ Triệu.

Hà Thù Tịnh đại khái cũng đoán được cô đang nghĩ cái gì, bèn nói: “Hôm đó anh ta say rượu nên mới dám đắc tội nhà họ Triệu thôi, nếu như tỉnh táo, anh ta sẽ không làm chuyện như vậy. Anh ta là loại người có thể vừa liên hôn vừa đi tìm bạn gái, cô cảm thấy anh ta có thể thích người khác đến mức nào?”

Giang Nại giật mình: “Hóa ra là như vậy…. vậy sao lúc trước cô còn đứng về phía anh ta ở Hoành Xuyên, cố ý sao?”

“Đương nhiên, nếu không thì làm sao tôi có thể khiến anh ta tin tưởng tôi, sau đó lại đá anh ta một phát rõ đau.”

“Cho nên ngay từ đầu đã là kế hoạch rồi.”

Hà Thù Tịnh: “Cũng không phải kế hoạch, chỉ là suy nghĩ bất chợt của tôi, trông anh ta không vừa mắt thôi. Nhưng mà cô nói kế hoạch…. không phải cô đang nghĩ Lý Thanh Tễ để tôi đi làm nội gián chứ?”

Không thể không nói, vừa rồi trong đầu Giang Nại đã xuất hiện suy nghĩ này.

Hà Thù Tịnh nói: “Lý Thanh Tễ là một người rất tàn nhẫn, không phải không có khả năng anh ấy để tôi đi làm nội gián vì đạt được mục đích của mình. Nhưng mà lúc trước anh ấy đã hứa với anh trai tôi rằng sẽ quan tâ m đến tôi nhiều hơn trong công việc, cho nên anh ấy sẽ không làm như vậy.”

Thật ra Giang Nại và Hà Thù Tịnh không quen biết gì, giữa hai người cũng không có quá nhiều chủ đề để nói. Nhưng bất ngờ là dường như Hà Thù Tịnh có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.

Có lẽ vì hôm nay cô ta uống hơi nhiều.

“Có phải cô rất ngạc nhiên vì hôm nay tôi gọi cô ra ngoài không?” Hà Thù Tịnh nói.

Giang Nại: “Ừm.”

Hà Thù Tịnh nắm chặt ly nước chanh, nhẹ giọng nói: “Lúc trước không có cơ hội tiếp xúc với cô, tôi vẫn luôn rất tò mò, tại sao Lý Thanh Tễ lại thích cô như vậy.”

Những lời này khiến Giang Nai chắc chắn.

Đêm nay Hà Thù Tịnh đã uống say rồi.

“Trước kia tôi từng nghĩ rằng anh ấy là vì xuất thân của cô, cho nên anh ấy mới dùng ánh mắt khác để nhìn cô. Nhưng sau đó cô và gia đình cô xảy ra chuyện kia, anh ấy vẫn luôn hướng về cô, lúc đó tôi mới biết Lý Thanh Tễ sẽ thật sự thích một người, chỉ đơn giản là thích một người.”

Hà Thù Tịnh ngả người ra phía sau, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn cô: “Cô có cảm thấy kỳ lạ không?…. Nếu anh ấy không cần xem bối cảnh gia đình, nếu anh ấy thật sự có trái tim, vậy tại sao trước đây anh ấy không thích tôi chứ?”

Hà Thù Tịnh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ được ở bên cạnh Lý Thanh Tễ, đó là bởi vì cô ta luôn kiềm chế bản thân, vì cô ta cũng biết Lý Thanh Tễ là loại người thế nào.

Nhưng bây giờ, sự thật đang nói cho cô ta biết rằng có thể đến gần Lý Thanh Tễ, anh cũng có thể sẽ không quan tâm tất cả, chỉ đơn giản là thích một ai đó.

Đây chắc chắn là một sự sụp đỗ đối với cô ta.

Giang Nại nhìn cô ta: “Vấn đề này, có lẽ cô nên hỏi anh ấy.”

“Hỏi anh ấy?” Hà Thù Tịnh im lặng giây lát, sau đó cười: “Tôi sẽ không đi hỏi anh ấy, chỉ tự rước lấy nhục.”

“Vậy cô cũng không cần nói những chuyện này với tôi.” Giang Nại nhìn cô ta, nói: “Cô Hà, hiện tại Lý Thanh Tễ là người của tôi, cho nên sau này cô đừng nói những lời như vậy nữa, tốt nhất là dù uống say cũng không nên nói.”

Giang Nại nhỏ hơn cô ta mấy tuổi, giọng nói thản nhiên, trông dáng vẻ cũng rất điềm đạm ngoan ngoãn, nhưng lời nói ra lại có sức nặng lạ thường.

Dường như Hà Thù Tịnh đã biết tại sao Lý Thanh Tễ lại thích cô đến vậy.

Cô ta tỉnh táo lại một chút rồi nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ tôi thật sự đã… uống say rồi. Những lời này tôi chưa bao giờ nói ra với người khác, hôm nay gặp được cô, quả thực không thể nhịn được. Nhưng mà cô yên tâm, đây là lần đầu tiên tôi nói ra, cũng là lần cuối cùng. Dù sao tôi cũng sắp đi rồi.”

Sau khi biết bản thân sẽ không bao giờ có được thứ gì đó, sẽ càng ra sức để có thể có được chút gì đó.

Hà Thù Tịnh đắm chìm trong một loại tình yêu say đắm suốt thời gian dài, nhưng cô ta vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo.

Không có tình yêu, sự nghiệp đương nhiên sẽ tốt đẹp.

Giang Nại hiểu được ý của cô ta: “Vậy chúc cô sau này sẽ thành công ở New York.”

Hà Thù Tịnh: “Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”

Sau khi rời khỏi quán nước cùng Hà Thù Tịnh, Giang Nại nhận được điện thoại của Lý Thanh Tễ, anh vừa mới xong việc và trở về nơi ở.

“Em đang làm gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lý Thanh Tễ, Giang Nại khẽ mỉm cười: “Không phải hôm qua đã nói với anh rồi sao? Hôm nay em ra ngoài chơi với Tiết Lâm.”

“Đến tận giờ này sao? Anh nghĩ em về nhà rồi chứ.”

Giang Nại nói: “Đến quán bar thì đâu có về sớm như thế? Người trẻ tuổi sẽ ở lại đến nửa đêm…”

Lý Thanh Tễ giống như đang cười: “Em đột nhiên nhấn mạnh người trẻ tuổi là có ý gì?”

“Em không có ý ám chỉ gì cả.”

“Ở quán bar sao lại yên tĩnh như vậy?”

Giang Nại nói: “Bởi vì em vừa đi ra ngoài, anh đoán xem em đã gặp ai?”

“Ai?”

“Hà Thù Tịnh, em vừa cùng cô ta ra khỏi quán bar, cô ta có hơi say, bọn em nói chuyện một lúc rồi nhờ bạn của cô ta đến đón cô ta.”

“Ừm.”

Giang Nại dựa vào lan can bên ngoài quán bar: “Chỉ “ừm” thôi à, anh không muốn biết bọn em đã nói gì sao?”

“Nói chuyện gì?”

Giang Nại nghe ra dáng vẻ không quan tâm của anh, khẽ hừ một tiếng: “Bọn em nói về anh, nhắc đến chuyện thời đại học của anh, nói đến chuyện anh đã thích cô gái nào.”

Cô cố tình nói dối anh, nhưng Lý Thanh Tễ vẫn mỉm cười.

Giang Nại: “Cười cái gì? Cô ấy đã kể cho em nghe hết rồi.”

Lý Thanh Tễ: “Đã kể cho em nghe chuyện gì? Nói anh nghe thử xem.”

Giang Nại bắt đầu bịa ra mấy chuyện: “Rất nhiều, ví dụ như đối tượng anh thích thời đại học, vân vân.”

Lý Thanh Tễ: “Đối tượng anh thích, cụ thể là? Bịa ra mấy người cho anh nghe xem.”

“Ai nói với anh là em bịa?” Giang Nại hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vì bị vạch trần: “Chính miệng người ta đã nói cho em nghe, anh không tin à.”

“Không tin.”

Giang Nại nheo mắt lại: “Xem ra anh rất tin tưởng cô ấy, cũng rất hiểu cô ấy.”

“Cái này thì không phải, anh chỉ hiểu rõ bản thân mình thôi.” Lý Thanh Tễ nói: “Anh chỉ thích một người, đương nhiên sẽ không có chuyện đối tượng trước đây.”

Giang Nại nghe mà đến cả thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ.

Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông quả thật rất có lực công kích.

“Ồ, chỉ thích một người, là ai vậy?”

Lý Thanh Tễ: “Em nói xem?”

Giang Nại kiềm chế ý cười trên mặt: “Em không biết.”

“Vậy đợi anh trở về sẽ đích thân nói cho em biết, cô ấy là ai.”

Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi anh chưa về.

Tâm trạng vốn đang vui vẻ của Giang Nại chợt trở nên buồn bực: “Vậy anh nhanh trở về đi.”

Lý Thanh Tễ nghe ra sự thay đổi cảm xúc rất nhỏ này của cô, nhẹ giọng nói: “Được.”

Thật ra thỉnh thoảng khi Lý Thanh Tễ không có ở đây, Giang Nại sẽ cảm thấy không có tinh thần, dù sao mỗi ngày về nhà cũng chỉ có một mình, rất cô đơn.

Nhưng vào ban ngày cô vẫn rất say mê với công việc. Gần đây đoạn phim quảng cáo đang bước vào giai đoạn hậu kỳ, Giang Nại liên tục chạy qua chạy lại giữa Tư Ninh Đặc và studio của Trần Xuyên. Ngày hôm nay, buổi chiều cô phải đến studio bên ka để xem quá trình sản xuất.

Cô ở lại trong studio đến khoảng sáu giờ chiều, sau khi mọi người cuối cùng cũng kết thúc công việc, cô mới chuẩn bị rời đi.

“Giang Nại, hôm nay vất vả rồi, chúng ta đi ăn bữa cơm đi.” Trần Xuyên nói.

Giang Nại khách sáo đáp: “Là mọi người vất vả mới đúng, tôi không vất vả chút nào.”

Trần Xuyên: “Cô đã quan sát cả buổi chiều rồi, đi thôi, tối nay chúng ta cùng đi ăn.”

Mấy cấp dưới của Trần Xuyên đều đã quen biết với cô, vội vàng nói: “Đúng vậy đúng ậy, Giang Nại, cùng đi ăn đi.”

Có nhiều người nhiệt tình mời như vậy, Giang Nại cũng không thể từ chối được, cô bèn đồng ý: “Được, đi ăn ở đâu?”

“Đi ăn đồ Nhật nhé?”

“Aiza, ăn lẩu đi, nhiều người mà.”

“Gần đây có một nhà hàng Nhật mới mở, ăn rất ngon.”

“Lẩu ngon hơn phải không?”

….

Trần Xuyên nói: “Được rồi mọi người, hỏi các cô gái đi. Giang Nại, cô muốn ăn gì?”

“Tôi sao cũng được, mọi người quyết định đi.”

“Cô cảm thấy bọn họ có quyết định được không?”

Giang Nại cười nói: “Vậy đạo diễn, anh sắp xếp nhé?”

Trần Xuyên: “Tôi? Tôi cảm thấy lẩu vẫn ngon hơn.”

“Đạo diễn! Đồ Nhật!”

….

Mấy người vừa ồn ào vừa đi xuống lầu, Trần Xuyên nhìn thấy Giang Nại đang cầm một túi đựng máy tính nặng nề thì đưa tay muốn cầm giúp cô.

“Để tôi.”

Giang Nại không buông tay: “Không sao, tôi tự làm là được.”

Trần Xuyên rũ mắt xuống, lại nhìn thấy chiếc nhẫn của cô tỏa sáng rực rỡ trên ngón tay áp út.

Gần đây mỗi lần gặp cô, cô đều đeo nó.

Anh ta dời ánh mắt: “Thấy cô đựng nhiều thứ quá, trông khá nặng.”

“Hơi nặng thôi, tôi đựng tài liệu với máy tính.”

“Thật sự không cần cầm giúp cô lên xe sao?”

“Không cần, tôi ——”

“Giang Nại.”

Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc. Giang Nại sửng sốt trong giây lát, còn tưởng mình bị ảo giác, nhưng đợi đến khi nhìn sang nơi âm thanh đó phát ra, cô mới biết đúng là người đã lâu không gặp đang đứng ở cửa cách đó không xa.

“Ôi trời! Anh chàng đẹp trai này là ai vậy?”

“Ở tầng này của chúng ta sao?”

“Không phải, chưa từng gặp qua.”

“Bạn của Giang Nại?”

Lúc này Giang Nại rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, cô gần như chạy về phía anh, nhưng khi chạy đến trước mặt anh, cô lại nhớ ra phía sau còn một đám người, bèn lập tức dừng lại, thế nhưng vẻ mặt vẫn tràn ngập vui mừng khôn tả: “Anh về rồi à? Sao anh lại đến đây? Anh biết hôm nay em sẽ đến đây sao?”

Lý Thanh Tễ vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Anh hỏi Lưu Niệm, biết em đang ở đây nên vừa xuống máy bay đã chạy đến đây.”

Chỉ chạm vào một chút rồi anh buông cô ra: “Có thể về nhà rồi sao?”

Giang Nại liên tục gật đầu, nhưng sau đó lại nhớ ra vừa rồi đã nói sẽ đi ăn lẩu với mọi người, cô bèn nói: “Em báo lại với đạo diễn và mọi người một tiếng đã.”

“Được.”

Giang Nại quay trở lại, có chút áy náy nói: “Thật ngại quá, chuyện là… người nhà tôi đến rồi, hôm nay không thể đi ăn tối cùng mọi người được, lần sau tôi sẽ đãi!”

“Giang Nại, đó là chồng của cô sao?”

Giang Nại mỉm cười: “Đúng vậy.”

“Chồng cô đẹp trai quá.”

Trần Xuyên đến Tư Ninh Đặc cũng chỉ gặp Lưu Niệm nhiều nhất, anh ta chưa từng gặp ông chủ của Tư Ninh Đặc.

Nhưng anh ta đã từng gặp Lý Thanh Tễ, Hoành Xuyên có tham gia vào lĩnh vực sản xuất phim điện ảnh và truyền hình, có lần anh ta đã nhìn thấy anh đi ngang qua mặt mình trong một bữa tiệc, sau đó ngồi vào hàng ghế đầu tiên.

Khi đó, người bên cạnh đã nói với anh ta, anh là ông chủ của một công ty điện ảnh và truyền hình nào đó.

Nhưng trừ lần đó ra, anh ta cũng không biết gì về Lý Thanh Tễ.

Cho nên anh ta càng không biết chồng của Giang Nại lại chính là anh.

Trần Xuyên vô thức nhìn chiếc nhẫn trên tay Giang Nại, khó trách….

Cũng chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể khiến cô đeo chặt chiếc nhẫn kia.

“Vậy mọi người đi ăn đi, tôi đi trước nhé.” Giang Nại nói.

“Được ~ Đi nhanh đi.”

Lý Thanh Tễ đứng ở cách đó không xa đợi một lát, nhìn thấy Giang Nại nói vài câu với nhóm người kia, sau đó mỉm cười chạy về phía anh.

“Được rồi, đi thôi.”

“Ừm.”

Anh nắm tay cô, đi về phía bãi đậu xe.

Sau khi rẽ qua một góc, đám người phía sau biến mất, Lý Thanh Tễ cảm thấy lòng bàn tay bị gãi nhẹ, anh dừng bước, quay đầu nhìn cô.

“Làm sao vậy?”

Giang Nại nhỏ giọng nói: “Vừa rồi quá đông người, em còn chưa ôm anh…. Bây giờ có thể ôm một chút không?”

Giọng điệu của Lý Thanh Tễ có chút cân nhắc: “Thật sự muốn ôm bây giờ sao? Không thể tách ra được thì làm sao đây?”

“Mặc kệ.” Giang Nại rất nhớ rất nhớ anh, giây phút vừa nhìn thấy anh đã rất muốn nhào vào lòng anh, lúc này xung quanh không có người, cô đương nhiên muốn làm như vậy, ôm chặt lấy thắt lưng của anh.

Lý Thanh Tễ cũng ôm lại cô.

“Anh còn chưa nói sao đột nhiên lại quay về, cũng không nói trước với em một tiếng.” Giang Nại ở trong lòng anh hờn dỗi lên tiếng.

Lý Thanh Tễ xoa đầu cô: “Hôn lễ sắp đến rồi, anh có thể không về được sao?”

Giang Nại: “Không phải còn một tuần nữa ư?”

“Làm chú rễ mà anh không về sớm chuẩn bị mọi thứ thì không được thích hợp lắm.”

Giang Nại suy nghĩ lại thấy cũng đúng, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy tất cả mọi chuyện tiếp theo anh sắp xếp đi, gần đây công việc của em còn rất bận rộn.”

“Được, cứ giao hết cho anh.” Lý Thanh Tễ cúi đầu hôn lên trán cô: “Đi nhanh thôi, gấp lắm rồi.”

“Hả? Gấp cái gì?”

Môi Lý Thanh Tễ dần trượt xuống, dừng lại trên môi cô: “Nơi này gấp.”

Giang Nại chớp chớp mắt, không giấu được nụ cười.

Lý Thanh Tễ thẳng thừng kéo tay cô bước nhanh ra xe.

Cuối cùng hôn lễ của hai người được quyết định tổ chức ở Melbourne, giống như kế hoạch trước đó, nhà thờ trên đỉnh núi.

Vì sức khỏe của Lý Sùng Phong và nguyên nhân từ gia đình của Giang Nại, cho nên hôn lễ này trở thành buổi hôn lễ nhỏ đơn giản dành cho những người trẻ tuổi, những người khác đều được sắp xếp dự một bữa tiệc không có nghi lễ tại một khách sạn trong thành phố này vào ngày hôm sau.

Đây là hình thức mà cả Giang Nại và Lý Thanh Tễ đều vô cùng hài lòng, bởi vì không cần phải trải qua hàng loạt những thủ tục phức tạp trước mặt rất nhiều người không thân thiết, thậm chí còn có những người xa lạ.

Ở trong lòng hai người, hôn lễ chỉ cần có đối phương, cùng một số người chân thành chúc phúc cho hai người là được.

Hôn lễ được diễn ra vào mùa thu ở Trung Quốc, và là mùa xuân ở Melbourne.

Lý Thanh Tễ và Giang Nại đến trước hai ngày, tất cả bạn bè đến tham dự đều được sắp xếp chuyến bay trước hôn lễ một ngày.

Sau khi hạ cánh xuống Melbourne, hai người đi thẳng đến địa điểm tổ chức hôn lễ.

Lý Thanh Tễ đã sắp xếp người lo liệu mọi chuyện trong hôn lễ từ sớm, chuyện mà Giang Nại thật sự phải làm là đi quan sát hiện trường, xem có chỗ nào không hài lòng thì chỉ cần nói ra, thay đổi ngay tại chỗ là được.

“Thật sự không có vấn đề gì?”

Hai người vào khách sạn nếm thử thực đơn ngày hôm đó, thuận tiện xem như ăn bữa tối.

Giang Nại nói: “Không có vấn đề gì, anh đã cho người sắp xếp, em còn có thể không yên tâm sao?”

Sau khi ra khỏi khách sạn, có một con đường dẫn lên núi, quãng đường không dài, trên đỉnh núi có một nhà thờ, chính là nơi hai người sẽ cử hành nghi lễ.

Giang Nại ăn đến mức no căng, muốn đi dạo để tiêu hóa, bèn nói: “Chúng ta đi lên xem thử đi.”

“Được.”

Màn đêm buông xuống, mặt trời đang lặn về phía Tây.

Đỉnh núi được bao phủ bởi màu xanh của cây lá, sắc màu rực rỡ. Nhìn về phía xa, mặt biển yên bình, bờ biển kéo dài vô tận, những bãi cát vàng mềm mại được ánh mặt trời chiếu rọi trông như những ngôi sao trên mặt đất.

Thành phố lãng mạn ở Nam bán cầu này đến cả không khí cũng nhiễm một hương vị ngọt ngào vô tận.

Giang Nại đứng ở lan can trên đỉnh núi, vươn tay ra ngoài, gió luồn qua kẽ ngón tay, giống như một tấm lụa mềm mại.

“Đột nhiên em có chút căng thẳng.” Cô nói.

Lý Thanh Tễ đứng bên cạnh cô: “Căng thẳng chuyện gì?”

“Lần đầu em kết hôn, đương nhiên là căng thẳng.”

“Ai mà không phải là lần đầu kết hôn?”

Giang Nại quay đầu lại, nhìn thấy anh đang cười: “Vậy anh không căng thẳng sao?”

Lý Thanh Tễ: “Vui vẻ nhiều hơn.”

Giang Nại cũng vui vẻ, nhưng cô vẫn cảm thấy căng thẳng, hơn nữa càng nghĩ càng căng thẳng: “Đến lúc đó đột nhiên em không nói được gì thì sao?”

Lý Thanh Tễ: “Hay chúng ta tập thử?”

Giang Nại lập tức đứng thẳng lên, đối mặt với Lý Thanh Tễ: “Được, vậy tập thử một chút đi.”

“Khụ khụ.” Giang Nại nói làm là làm, hắng giọng nói: “Xin hỏi cô dâu, cô có đồng ý mãi mãi ở bên cạnh người trước mặt, bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu có hay bần cùng, cũng không bao giờ rời bỏ anh ấy không?”

Hỏi xong lại dùng giọng của bản thân nói: “Tôi đồng ý.”

Khóe miệng Lý Thanh Tễ nhếch lên: “Giang Nại, em còn tự biên tự diễn cơ á?”

“Anh đừng ngắt lời em.” Giang Nại nhìn anh, lại hạ thấp giọng: “Chú rễ, từ hôm nay trở đi, cô gái xinh đẹp trước mặt sẽ trở thành vợ của anh, cho nên anh có đồng ý rằng bất kể khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu có hay bần cùng, anh cũng không bao giờ rời bỏ cô ấy không?”

Lý Thanh Tễ rũ mắt nhìn cô.

“Nói đi.” Giang Nại vươn tay đến đẩy nhẹ anh: “Chú rể, anh có đồng ý không?”

Ý cười trong mắt Lý Thanh Tễ càng đậm hơn, anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn cô.

Nụ hôn sâu mãnh liệt đến mức khiến Giang Nại không thở nổi.

“Hưm…. ai cho anh đốt cháy giai đoạn hả?” Vất vả lắm mới hôn xong, Giang Nại dựa vào ngựa anh, tức giận nói.

Lý Thanh Tễ ôm eo cô: “Xin lỗi, tại anh thấy vợ anh đáng yêu quá nên nhất thời không nhịn được.”

Giang Nại nghe được lời này, lỗ tai nóng lên: “Hôn lễ chính thức anh cũng như vậy thử xem….”

“Có thể như vậy chứ?”

Giang Nại nghẹn ngào: “Đương nhiên không thể, không thể hôn sâu!”

“Ồ, vậy anh có thể trả lời được không?”

Giang Nại lườm anh: “Có thể, chú rể, mời anh nói.”

Lý Thanh Tễ khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Trước đây, có lẽ anh không hiểu thế nào là yêu, cho nên đã làm rất nhiều chuyện sai trái.”

“Hửm?”

Lý Thanh Tễ tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ anh đã hiểu, anh cũng biết rất rõ rằng anh không thể rời xa em, cũng không thể sống thiếu em. Vì vậy, cho dù tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng sẽ giống như lời em vừa nói. Dù khỏe mạnh hay bệnh tật, giàu có hay bần cùng… anh sẽ không bao giờ rời bỏ em, mãi mãi yêu em.”

Gió chiều thổi tới, ánh hoàng hôn bắt đầu chiếu rọi, ánh chiều tà phủ lên người anh, ngay cả lông mi của anh cũng tỏa ra ánh sáng màu vàng.

Anh đột nhiên nói ra những lời quá mức trịnh trọng.

Giang Nại không kịp phòng bị, chớp chớp mắt, không cách nào áp chế được sự nóng bỏng trong mắt.

Cô hít một hơi, cố gắng kiềm nén cảm giác nóng rực này lại: “Sao anh lại nói nhiều thế? Chỉ cần nói anh đồng ý là được rồi mà.”

Lý Thanh Tễ rũ mắt nhìn cô, lại nghiêm túc nói: “Giang Nại, anh chỉ muốn nói với em, anh không chỉ đơn giản đồng ý mà thôi.”

Là chờ đợi, là hy vọng.

Là muốn dành cả cuộc đời để trả lời.

Định nghĩa của tình yêu này là em, cũng chỉ có mình em.

HOÀN CHÍNH VĂN –


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.