Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu – Chương 40



Ánh nắng chói chang đốt nóng mặt đất, trên cánh đồng
bát ngát vô bờ, cây cỏ nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Trời và đất phảng phất chỉ
có hai màu sắc, đó là màu xanh lam trong vắt như vừa được gột rửa trên đỉnh đầu
và màu xanh lá cây đậm đặc ở dưới chân.
Đoàn tàu hỏa lao nhanh qua sườn núi, còi tàu reo
vang, phá vỡ không khí tĩnh mịch.

Hôm nay là ngày thứ hai tổ chuyên án nhập cảnh vào
Miến Điện.

Sau khi đến Yangon, thành phố lớn nhất Miến Điện chiều
ngày hôm qua, cảnh sát hai nước Trung Miến đã tiến hành cuộc hội ngộ.

Mục đích chuyến đi lần này của tổ chuyên án Trung Quốc
không chỉ bắt một mình ‘anh Lỗ’, mà xóa sổ cả tập đoàn tội phạm vượt biên giới
do ả cầm đầu. Vì vậy hôm nay, tổ chuyên án đáp tàu hỏa đến bang Kachin, nơi có
nhiều khả năng băng nhóm tội phạm của ‘anh Lỗ’ đóng quân.

Bang Kachin tương đương một tỉnh của Trung Quốc, nơi
này có đội quân vũ trang tự trị độc lập. Do đó, ngoài hai cảnh sát đi cùng
đoàn, phía Miến Điện còn cử thêm một sĩ quan cao cấp của bang Kachin. Anh ta dẫn
theo hai tiểu đoàn, làm nhiệm vụ hộ tống tổ chuyên án.

Tàu hỏa xuất phát vào buổi trưa, dự kiến sáng sớm
ngày hôm sau sẽ đến nơi.

Trên đường đi gió yên biển lặng.

***

Màn đêm từ từ buông xuống. Trên cánh đồng mênh mông
chỉ có tiếng tàu hỏa xình xịch. Phía trước bắt đầu xuất hiện ngọn đèn thưa thớt,
chứng tỏ đoàn tàu đã đến thôn làng xung quanh bang Kachin.

Tổ chuyên án gồm tám đàn ông và hai phụ nữ. Ngoài Hứa
Hủ còn có một nữ sĩ quan của Bộ Công an tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi. Chị
tên Trần Nhã Lâm, chủ yếu phụ trách liên lạc với phía Miến Điện.

Hai người phụ nữ ở cabin có giường mềm. Trời vừa tối,
Trần Nhã Lâm đã rửa ráy lên giường đi ngủ. Hứa Hủ đọc sách một lúc, sau đó cầm
khăn mặt và bàn chải đánh răng rời khỏi cabin, đi về phía phòng rửa mặt.

Cabin bên cạnh không đóng cửa, bên trong đèn đóm
sáng rực. Đám đàn ông trò chuyện rôm rả. Hứa Hủ quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Quý
Bạch ngồi ở giường dưới, đối diện cửa ra vào. Nghe thấy tiếng động, anh nhướng
mắt nhìn cô, rồi tiếp tục nói chuyện với mọi người.

Phòng rửa mặt không có ai. Hứa Hủ vừa đánh răng xong
liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Cô ngẩng đầu, bóng dáng Quý Bạch xuất
hiện trong chiếc gương trước mặt. Tay anh cũng cầm đồ dùng vệ sinh, gương mặt
tuấn tú ẩn hiện ý cười.

Từ lúc lên máy bay, hai người không có cơ hội ở bên
nhau, cũng chẳng nói với nhau một câu. Sau giây phút mắt đối mắt ngắn ngủi, Hứa
Hủ tiếp tục rửa mặt, cô vừa lau mặt vừa nói: “Anh ba tối nay không cần người ngủ
cùng nữa à?”

Ngữ khí của cô đặc biệt thờ ơ bình thường, nhưng
cũng khiến khóe miệng Quý Bạch cong lên. Anh cất giọng trầm thấp, ngữ điệu rất
vui vẻ: “Tối qua anh đâu có làm gì.”

Hứa Hủ hơi bối rối.

Cô có thể mạnh mồm nhắc đến từ ‘làm tình’ với Hứa
Tuyển, khiến anh trai nghẹn giọng, nhưng mỗi câu nói ý tứ của Quý Bạch, đều khiến
cô cảm thấy mất tự nhiên.

Anh trai nói chí phải, cô đúng là ‘con gái là người
ngoài họ’ (*).

(*) Trong xã hội cũ, con gái sinh ra đã mang tư tưởng
hướng về người chồng.

“Tại sao anh lại quyết định đi Miến Điện?” Hứa Hủ
chuyển đề tài. Hôm Cục trưởng tuyên bố, anh đâu có ý tham gia hành động lần
này.

Quý Bạch không trả lời, giơ tay đóng cửa phòng rửa mặt.
Anh bỏ đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi kéo cô vào lòng, cúi xuống đặt lên môi cô nụ
hôn nồng cháy.

Còn phải hỏi sao? Chuyến công tác này, anh có đi hay
không cũng chẳng ảnh hưởng đến đại cục. Anh chỉ vì muốn ở bên cô mà thôi.

***

Quý Bạch cũng chỉ thân mật một lúc cho đỡ nhớ, không
bao lâu sau, anh thả Hứa Hủ về cabin của cô.

Tàu hỏa lắc lư, Hứa Hủ ngủ không yên giấc. Trong lúc
mơ mơ màng màng, cô đột nhiên cảm thấy đoàn tàu dừng lại, bên ngoài cửa sổ vang
lên tiếng bước chân rầm rập. Thỉnh thoảng có người dùng tiếng Miến Điện hét câu
gì đó.

Hứa Hủ và Trần Nhã Lâm lập tức cảnh giác ngồi dậy,
kéo rèm cửa sổ quan sát. Tàu hỏa dừng lại ở một nhà ga nhỏ. Bên ngoài, ánh đèn
quân dụng chiếu sáng như ban ngày. Rất nhiều binh lính tay cầm súng đi lại ở
xung quanh sân ga, ít nhất cũng tới vài chục người.

Tất cả người của tổ trọng án đều đi ra ngoài cabin,
đứng ở hành lang tối om, cảnh giác quan sát động tĩnh bên ngoài đoàn tàu. Hứa Hủ
và Quý Bạch nhìn nhau qua đám đông.

Trên sân ga, binh lính tụ tập ngày càng nhiều, tựa hồ
cứ ba bước chân lại có người đứng gác, bao vây cả đoàn tàu.

Vài phút sau, viên sĩ quan cảnh sát người Miến Điện
đi tới.

Tình hình nhanh chóng được làm rõ. Hóa ra bang
Kachin tuy do tư lệnh quân độc lập thống nhất cai quản, nhưng các đội quân bên
dưới vàng thau lẫn lộn, thường dùng vũ lực chọi nhau. Trong thị trấn nhỏ ở phía
trước có hai phe phái xảy ra xung đột, có nhiều khả năng xảy ra cuộc đọ súng.

Sĩ quan thuộc quân Kachin đi cùng tổ chuyên án tên
là Tisza, là người đàn ông tầm hai bảy hai tám tuổi có nước da đen thui, mặt
mũi sáng sủa. Anh ta thông qua phiên dịch, vỗ về mọi người: “Xin các vị cứ yên
tâm, trên tàu của chúng ta có lá cờ đại diện tổng tư lệnh, bọn họ không dám mạo
phạm. Bây giờ bọn họ bao vây đoàn tàu, chỉ là hy vọng chúng ta không nhúng tay
vào chuyện xảy ra ở phía trước. Xin các vị hãy quay về phòng nghỉ ngơi.” Nói
xong, anh ta còn dùng tiếng Trung ngọng nghịu bổ sung một câu: “Tốt.” Có nghĩa
là tình hình vẫn ổn.

Mặc dù Tisza nói vậy, hai sĩ quan Miến Điện còn lại
vẫn hết sức căng thẳng, khiến người của tổ chuyên án không thể yên tâm. Trần
Nhã Lâm chau mày nói bằng tiếng Miến Điện: “Tôi và các anh đi ra ngoài xem thế
nào.” Một cảnh sát lớn tuổi trong tổ nói: “Tôi đi cùng cô.”

Trần Nhã Lâm gật đầu, quay lại nói với Hứa Hủ: “Cô
hãy ở lại nơi này, nhớ khóa trái cửa cabin.” Nói xong, hai người cùng viên sĩ
quan Miến Điện và Tisza đi về toa xe phía trước.

Hứa Hủ không hề cảm thấy căng thẳng. Trước đó, cô đã
xem qua tài liệu liên quan đến Miến Điện, tổng tư lệnh Kachin là người có rất uy
tín. Hơn nữa từ trước đến nay, chưa có một người lính Miến Điện nào động đến
nhân viên công vụ Trung Quốc. Ai dám chọc giận anh bạn láng giềng lớn mạnh? Hơn
nữa khẩn trương cũng vô dụng, chỉ tổ lãng phí tinh lực.

Hứa Hủ quay người đi vào cabin, khóa trái cửa, nằm
lên giường. Cô để cây gậy cảnh sát tùy thân ở bên tay, đề phòng bất trắc.

Quý Bạch dõi theo Hứa Hủ cho đến khi cô đi vào
cabin, sau đó anh cùng những người khác trở về cabin của mình.

Đoàn tàu vẫn lặng lẽ dừng ở sân ga, ánh đèn ở bên
ngoài vẫn sáng chói. Đám đàn ông ngay từ đầu đã quan sát động tĩnh ở ngoài cửa
sổ, nhưng không phát hiện ra điều gì. Một lúc sau, có người đề nghị, mỗi cabin
cử một người canh gác, thay phiên nhau đi ngủ. Mọi người đều tán thành, ở tình
thế hiện tại, giữ thể lực mới là điều quan trọng nhất.

Có người chợt lên tiếng: “Cabin bên cạnh chỉ có một
mình Hứa Hủ.”

Quý Bạch đứng dậy: “Để tôi đi.”

Quý Bạch đi đến trước cửa cabin của Hứa Hủ, vểnh tai
lắng nghe, bên trong im lặng như tờ. Anh mỉm cười, cô đã ngủ rồi? Cô gái nhỏ
luôn luôn bình tĩnh như vậy, khiến bạn trai như anh chẳng có đất dụng võ.

Thật ra Hứa Hủ vẫn chưa ngủ say, cô chỉ ngủ lơ mơ, một
lúc sau lại mở mắt quan sát tình hình bên ngoài.

Quý Bạch không muốn quấy rầy cô. Anh châm một điếu
thuốc, tựa người vào cửa cabin của cô, ngắm nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa
sổ, bất động hồi lâu.

Bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng súng từ thưa thớt
đến dày đặc truyền tới, ánh lửa đỏ chiếu sáng một vùng trời. Cabin tàu ở sau
lưng vẫn vô cùng tĩnh lặng, tâm trạng Quý Bạch cũng trở nên bình tĩnh. Anh thò
tay ra ngoài cửa sổ, đưa một bao thuốc lá cho một người lính trẻ đang đứng gác
dưới sân ga. Người lính nhe răng cười, hoa chân múa tay với anh. Quý Bạch quan
sát một hồi mới hiểu ý, người lính nói sáng sớm mai sẽ rút quân, bảo anh yên
tâm.

***

Lúc Hứa Hủ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trời đã sáng hẳn,
đoàn tàu chuyển bánh từ lúc nào. Hai bên đường lác đác xuất hiện nhà dân và
nông dân dắt trâu đi bộ. Trần Nhã Lâm cũng đã trở về, đang nằm ngủ say ở giường
đối diện. Xem ra nguy hiểm hoàn toàn bị loại bỏ.

Hứa Hủ xuống giường đi rửa mặt. Đi qua cabin của Quý
Bạch, cô vô thức đưa mắt về phía anh. Quý Bạch cùng một đồng nghiệp ngồi trên
giường ăn mì ăn liền. Anh mỉm cười khi thấy cô.

Đoàn tàu nhanh chóng tới thị trấn Muhba, điểm đến của
tổ chuyên án.

‘Anh Lỗ’ chưa từng xuất hiện ở thị trấn Muhba. Tại
sao tổ trọng án lại chọn nơi này là điểm dừng chân đầu tiên? Nguyên nhân nói ra
hơi phức tạp.

Bởi vì đây là nước ngoài, cảnh sát Trung Quốc không
có quyền thực thi pháp luật, chỉ có thể cùng phía Miến Điện triển khai hành động
với tư cách ‘quan sát viên’. Bọn họ cũng không được mang theo súng ống. Thái độ
của phía cảnh sát Miến Điện hơi tế nhị. Bọn họ cho biết, tội phạm phần lớn là
người Trung Quốc, hơn nữa bọn họ không nắm được chứng cứ phạm tội của chúng. Vì
vậy, bọn họ đồng ý phối hợp với cảnh sát Trung Quốc tiến hành truy bắt, nhưng với
điều kiện tổ chuyên án phải cung cấp trước cho bọn họ chứng cứ phạm tội.

Do đó, nhiệm vụ quan trọng nhất của tổ chuyên án ở
thời điểm hiện tại là thu thập chứng cứ phạm tội giao cho cảnh sát Miến Điện.
Sau đó, phía Miến Điện sẽ triển khai hành động truy bắt tội phạm.

Tội ác nổi cộm nhất của băng nhóm ‘anh Lỗ’ ở trong
nước chính là buôn bán người. Theo tài liệu do sở cảnh sát Quảng Đông cung cấp,
một số lượng khá đông các cô gái Miến Điện bị đem bán sang Quảng Đông đến từ
khu vực thị trấn Muhba. Vì vậy, tổ chuyên án hy vọng có thể tìm thấy chứng cứ
trực tiếp từ gia đình nạn nhân. Làm vậy cũng có thể tạo động lực lớn cho cảnh
sát Miến Điện, bởi vì nạn nhân đều là người Miến Điện.

***

Từ nhà ga đến thị trấn còn hai tiếng đồng hồ chạy ô
tô. Tisza điều đến một chiếc xe tải quân dụng, chở tất cả mọi người đến thị trấn.
Tiểu đoàn lính chạy bộ phía trước. Đường núi bùn đất nhấp nhô, mọi người đều ngồi
trong thùng xe phía sau tối mù, không một ai lên tiếng, có người nhắm mắt nghỉ
ngơi.

Quý Bạch ngồi cạnh Hứa Hủ, anh giơ tay bóp trán. Hứa
Hủ hỏi nhỏ: “Tối qua anh không ngủ được à?”

Quý Bạch liếc cô, không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Em thì sao?”

“Em cũng tạm.”

“Thế thì được rồi.” Anh nói một câu không đầu không
cuối, tựa đầu vào thành xe ô tô, nhắm nghiền hai mắt. Một lúc sau, đầu anh ngoẹo
về một bên, ngả vào vai Hứa Hủ. Thấy không ai chú ý đến góc này, Hứa Hủ liền điều
chỉnh tư thế, ngồi thẳng người, để Quý Bạch càng thoải mái dựa vào cô.

Quý Bạch vẫn nhắm mắt, nhưng khóe miệng anh hơi nhếch
lên: Bà xã, tối qua anh lại ở bên em suốt một đêm đấy.

***

Thị trấn Muhba nằm bên bờ sông, bờ sông đậu mấy con
tàu đào vàng cỡ lớn, rất nhiều lều lán sơ sài được dựng dọc theo hai bên bờ. Thôn
làng tụ tập sau con đê, chằng chịt và dày đặc. Trong không khí nóng hầm hập phảng
phất có mùi tanh của nước sông, cũng có mùi ngòn ngọt của cây mía.

Theo thông tin tổ chuyên án nắm được, thôn làng này
có ít nhất hơn hai mươi cô gái trẻ bị đem bán sang Trung Quốc. Cảnh sát Trung
Quốc đang làm thủ tục bàn giao những người phụ nữ được cứu thoát với phía Miến
Điện. Tổ chuyên án cầm tài liệu đi gặp mấy gia đình.

Bọn họ nhanh chóng tìm ra manh mối.

Ban đầu, có mấy gia đình ấp a ấp úng phủ nhận, nói
con gái bọn họ đi nơi khác làm thuê, bọn họ không biết gì cả, từ chối tiếp chuyện.
Nhưng cũng có bốn gia đình khóc nức nở khi nhìn thấy ảnh chụp con gái họ ở
Trung Quốc. Bọn họ xác nhận, có hai thanh niên người thị trấn, nói là giới thiệu
việc làm cho con gái bọn họ. Sau đó, các cô gái trẻ một đi không trở về.

Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ông trời dường như cũng
đang giúp tổ chuyên án. Tisza nhanh chóng dựa vào đầu mối do dân làng cung cấp,
dẫn một toán binh lính bất ngờ bao vây một nhà hàng bên bờ sông, thành công bắt
giữ hai kẻ buôn người. Cùng bị bắt còn có hai người Trung Quốc. Một dân làng
xác nhận, hai người thường xuất hiện ở khu vực này, có một lần bọn chúng còn trực
tiếp đưa phụ nữ Miến Điện đi Trung Quốc.

Người của Tisza không văn minh lịch sự như cảnh sát
Trung Quốc. Bọn họ bắt bốn phạm nhân quỳ trước nhà hàng, đánh chúng một trận
lên bờ xuống ruộng mới giải về giao cho tổ trọng án. Thu hoạch này khiến cả tổ
trọng án hết sức vui mừng. Tổ trưởng tổ trọng án là một cán bộ cấp Cục phó của
Bộ Công an, tên Tôn Phổ. Anh vui vẻ nói với mọi người: Ngày đầu tiên đã có khởi
đầu tốt đẹp, chúng ta phải giữ vững khí thế này, xóa sổ tập đoàn ‘anh Lỗ’.

***

Bởi vì đã là tầm xế chiều, tổ chuyên án quyết định ở
lại thị trấn Muhba một đêm, sáng sớm ngày mai tiếp tục đi thăm thôn làng bên cạnh.
Bọn họ dự định thẩm vấn phạm nhân suốt đêm, để tranh thủ tìm thêm manh mối về
băng nhóm của ‘anh Lỗ’.

Đêm mỗi lúc một khuya, xung quanh vô cùng tĩnh mịch,
chỉ có tiếng cười nói của đám binh lính dưới trướng Tisza. Bọn họ đang ngồi ở
bãi đất trống trước thôn làng uống rượu.

Trong căn phòng nhỏ sơ sài, ánh đèn mù mù chiếu vào
gương mặt căng thẳng của phạm nhân. Quý Bạch và mấy người cảnh sát có kinh nghiệm
chia nhau tra hỏi bọn chúng. Nhưng chúng rất ngoan cố, không hé răng nói một
câu.

Có điều, người của tổ chuyên án đều là ‘lão tướng trên
sa trường’. Bọn họ không vội vàng, kiên nhẫn thi gan với kẻ phạm tội.

***

Lúc ba giờ sáng, đám binh lính ở bên ngoài nằm luôn
xuống mặt cỏ ngáy khò khò. Thỉnh thoảng có người giơ tay đánh muỗi lên mặt, chửi
thề bằng tiếng Miến Điện.

Quý Bạch và Trần Nhã Lâm tra hỏi một người Trung Quốc
trẻ tuổi. Tuy hắn chưa tiết lộ điều gì, nhưng gần như không còn tinh lực chống
đỡ. Khuôn mặt béo múp của hắn hơi rung rung, trán đổ đầy mồ hôi. Quý Bạch và Trần
Nhã Lâm đưa mắt nhìn nhau, họ biết đã đến lúc kẻ tình nghi bị hạ gục.

Nhưng hai người chưa kịp mở miệng, bên ngoài đột
nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Quý Bạch hơi giật mình, ngoảnh đầu về
bên đó.

“Rầm.” Cửa phòng bị đẩy ra, một trung đội trưởng cấp
dưới của Tisza nói một tràng tiếng Miến Điện, ngữ khí vô cùng phẫn nộ.

Quý Bạch nhìn anh ta chăm chú, Trần Nhã Lâm biến sắc:
“Quý Bạch, anh ta nói mấy người cung cấp manh mối cho chúng ta ngày hôm nay đã
bị đầu độc chết. Bây giờ tất cả đang quỳ ở ngoài kia, yêu cầu tìm chúng ta phản
cung.”

***

Trời tối đen như mực, gió thổi lá cây xào xạc. Khi
Quý Bạch và những người của tổ chuyên án ra ngoài, rất nhiều binh lính đã tỉnh
dậy, bao vây mười mấy người dân đang quỳ ở giữa bãi đất trống.

Những người dân làng ban ngày vẫn còn sạch sẽ bình
thường, bây giờ ai nấy mặt mũi sưng húp, quần áo tả tơi, có người đầu chảy đầy
máu, chỉ băng bó qua loa, có người viền mắt bị đánh đến mức máu me đầm đìa,
trông rất đáng sợ.

Bọn họ khóc lóc la hét bằng tiếng Miến Điện. Không
gian chỉ có âm thanh của bọn họ, còn cảnh sát Trung Quốc và binh lính Miến Điện
đều im lặng.

Sau đó, Trần Nhã Lâm và mấy sĩ quan Miến Điện vỗ về
một lúc lâu, mới có thể làm rõ hai sự việc từ miệng bọn họ.

Thứ nhất, tối nay có năm sáu tên côn đồ đến nhà bọn
họ, đánh đập và uy hiếp bọn họ. Nếu bọn họ tiếp tục làm chứng, đợi sau khi tổ
chuyên án và binh lính bỏ đi, chúng sẽ giết sạch bọn họ. Dù con gái của bọn họ
có được cứu trở về, cũng sẽ bị bán đi Đông Nam Á làm ‘gà’, tình cảnh sẽ càng thảm
hơn bây giờ.

Thứ hai, đám côn đồ bảo bọn họ chuyển lời đến tổ
chuyên án: Người Trung Quốc không đánh người Trung Quốc. Trật tự trị an ở Miến
Điện không tốt, nếu tiếp tục điều tra, tổ chuyên án sẽ khó tránh khỏi tai nạn bất
ngờ.

Nghe xong, tổ trưởng Tôn Phổ văng tục: “Người Trung
Quốc không đánh người Trung Quốc cái đầu nhà nó.” Những người cảnh sát khác
cũng tức giận: “Mẹ kiếp, hung hăng thật đấy!”, “Đám cháu chắt này!”

Mấy người lính của Tisza đuổi theo đám côn đồ nhanh
chóng quay về. Bọn họ cho biết, khi đi đến đầu làng, xe của đám côn đồ đã đi
xa, không thấy bóng dáng.

Quý Bạch trầm ngâm một lúc, mở miệng nói với Tôn Phổ:
“Cục phó Tôn, tôi đề nghị để lại hai người an ủi nhân chứng, yêu cầu nhân chứng
phác họa chân dung tội phạm, đồng thời giải phạm nhân về Yangon, tiếp tục thẩm
vấn. Còn những người khác lập tức đi theo đường quốc lộ truy bắt tội phạm. À,
chúng ta cũng nên đề nghị thiếu tá Tisza để lại một số binh lính, tạm thời bảo
vệ những nhân chứng này.”

Tôn Phổ ngẫm nghĩ trong giây lát, gật đầu: “Tôi đồng
ý làm theo ý kiến của cậu, việc này không thể chần chờ lâu hơn, mọi người hãy lập
tức lên xe.” Nói xong, Tôn Phổ đảo mắt một vòng, anh đang chuẩn bị cử người ở lại,
Quý Bạch đột ngột lên tiếng: “Hứa Hủ theo tôi.” Hứa Hủ đáp: “Vâng, thưa thầy.”

***

Tình thế khẩn cấp, phần lớn người của Tisza ở lại hậu
phương, hai sĩ quan cảnh sát khác người Miến Điện phụ trách áp giải phạm nhân về
Yangon. Tisza đích thân dẫn hơn chục binh lính, đi cùng tổ chuyên án.

Ban đầu, Tisza vốn nghi ngờ hành động lần theo dấu vết
tội phạm của tổ chuyên án, bởi đám côn đồ đã bỏ đi mấy tiếng đồng hồ. Nhưng khi
tận mắt chứng kiến người của tổ chuyên án căn cứ vào dấu vết bánh xe, dấu chân
và bản đồ tiến hành định vị một cách chính xác, anh ta không khỏi khâm phục
năng lực phán đoán của cảnh sát Trung Quốc.

Xe tải chạy trên con đường núi cả đêm, đến khi trời
sáng, Tisza kiếm được mấy chiếc xe con.

Quý Bạch không nghỉ ngơi, đích thân điều khiển một
chiếc ô tô, Hứa Hủ và hai người lính ngồi ở hàng ghế phía sau. Vài tiếng sau,
anh đổi tay lái với một người lính trung niên, sau đó ngồi cạnh Hứa Hủ.

Quý Bạch nắm tay Hứa Hủ, hỏi cô: “Em nhìn nhận thế
nào về tình hình hiện tại?”

Hứa Hủ mỉm cười: “Là cơ hội.”

Quý Bạch cũng cười.

Hứa Hủ nói tiếp: “Thái độ của đám người này vô cùng
ngông cuồng, lời lẽ có chút không thực tế. Em đoán thế lực tội phạm của ‘anh Lỗ’
sau khi bị đánh mạnh ở trong nước, dạt sang bên này và thu nhận thêm thành viên
mới. Bọn chúng còn trẻ tuổi nên hành sự mới to gan hống hách như vậy. Từ trước
đến nay, ‘anh Lỗ’ đều rất thận trọng, chúng ta vẫn không biết gì về băng nhóm tội
phạm của cô ta ở Miến Điện. Đám người này lộ diện, ngược lại tạo cơ hội truy đến
tận gốc cho chúng ta.”

Quý Bạch cười cười: “Cục phó Tôn nói chí phải, hôm
nay đúng là ngày khởi đầu thuận lợi.”

Một lát sau, Hứa Hủ hỏi nhỏ: “Tối qua có phải anh đứng
gác ở bên ngoài cabin của em cả đêm? Thật ra không cần thiết làm vậy.”

Bên cạnh không có động tĩnh, Hứa Hủ ngoảnh đầu nhìn,
Quý Bạch mệt đến mức tựa vào thành ghế phía sau ngủ từ bao giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.