Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 221: Tôi nhất định sẽ làm cô yêu tôi (5)



Bọn họ đều là những người mới trong tình yêu, Hạ Thần Hi chống cự tình yêu, Đường Bạch Dạ cũng chống cự tình yêu, cho nên bọn họ hoang mang, mờ
mịt, nghĩ muốn tới gần, lại có chút bài xích, như con nhím sợ trời đông
giá rét.

Hạ Thần Hi hơi đẩy Đường Bạch Dạ ra, “Đường tổng, tôi
biết anh yêu Lâm Tình, tôi không biết cô ấy là hạng người gì, nhưng tôi
biết vị trí của cô ấy trong lòng anh, sợ rằng không có một người phụ nữ
nào thay thế được.”

“Kỳ thực, tôi biết cái gì là yêu, chỉ là anh không yêu tôi.”

“Có lẽ, anh thấy tôi là người phụ nữ đặc biệt, tôi không bị tiền tài của
anh mê hoặc, không say mê dáng vẻ bề ngoài của anh , không bị sức quyến
rũ của anh cuốn hút, cho nên, anh cảm thấy tôi rất mới mẻ, anh rất muốn
chinh phục tôi.”

Ánh mắt Đường Bạch Dạ băng lãnh càng sâu.

Che giấu một chút xấu hổ cùng tức giận khi có người nhìn thấu anh.

Đường Bạch Dạ tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải trở ngại như vậy.

Đúng, anh cũng không phải là yêu Hạ Thần Hi, nhưng anh lại muốn chinh phục Hạ Thần Hi, người đàn ông càng không có được càng muốn giành được.

“Hạ Thần Hi, tôi đối với cô là thiện cảm cũng tốt, chinh phục cũng được,
tôi không muốn miệt mài theo đuổi, thế nhưng, cô cũng nên suy nghĩ cho
bảo bối một gia đình hoàn chỉnh, tôi thực sự rất thích nó, là niềm kiêu
ngạo của tôi.”

“Tôi tin.” Hạ Thần Hi nói, “Tôi tin anh đối với bảo bối là thực tâm, nhưng tôi cự tuyệt một gia đình như vậy.”

“Cô rốt cuộc không hài lòng tôi chỗ nào?” Đường Bạch Dạ không cam lòng hỏi.

Hạ Thần Hi hỏi lại, “Anh có chỗ nào làm người ta hài lòng sao?”

“Tôi không thiếu tiền, tôi cũng không thiếu tướng mạo, tôi cũng không thiếu
tài năng, những gì cần có, tôi đều có.” Hạ Thần Hi nói, “Ở trong tình
yêu, những cái đó không phải tiêu chuẩn để so sánh.”

“Đường Bạch Dạ, nói thật đi.”

“Anh là mãn phân tình nhân, cũng là linh phân trượng phu.”

Mặt Đường Bạch Dạ toàn đen.

Con mắt anh sắc trong đêm đen, hung ác nham hiểm như ma quỷ, lệ khí bức
người, đây là đánh giá của Hạ Thần Hi với anh, mãn phân tình nhân, linh
phân trượng phu? Đây là cô đánh giá anh như thế?

Đường Bạch Dạ nắm chặt nắm tay, phẩy tay áo bỏ đi.

Hạ Thần Hi thầm nghĩ, Đường tổng a Đường tổng, lời thật thì khó nghe, bị người đâm thủng da mặt cũng đừng thẹn quá hóa giận a.

Hạ Thần Hi ngồi xổm người xuống, thật sâu giáo dục tiểu bảo, “Thân ái tiểu bảo, ngàn vạn cũng đừng học theo Đường tổng, quá bôi nhọ phong độ của
giống đực.”

Cô vừa mới kết thúc giáo dục đối với tiểu bảo, đã
nhìn thấy Đường Bạch Dạ đứng trước mặt, khuôn mặt toàn hỏa khí, Hạ Thần
Hi đứng lên, thầm nghĩ, Đường tổng sẽ không thẹn quá hóa giận, giết
người diệt khẩu chứ.

Nhìn khí thế, rất dọa người a.

Đường
Bạch Dạ đi tới trước mặt Hạ Thần Hi, đột nhiên giữ khuôn mặt của cô, một chữ một chữ nói, “Hạ Thần Hi, cô nhớ kỹ cho tôi, Đường Bạch Dạ tôi nhất định sẽ làm cho cô yêu tôi, nếu không, ba chữ Đường Dạ Bạch tôi sẽ viết ngược lại!”

Hạ Thần Hi không có bị Đường Bạch Dạ làm cho chấn
động, trái lại nhàn nhạt nói, “Tôi cảm thấy Dạ Bạch Đường so với Đường
Bạch Dạ dễ nghe hơn.”

Đường Bạch Dạ chỉ cảm thấy đầu óc có thứ gì đó bò qua, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác muốn bóp chết cô, Hạ
Thần Hi cấp tốc lui một bước tự bảo vệ mình.

“Đường tổng, lời thề này thật không có tính nghiêm túc, luôn luôn viết tên ngược lại, không
có gì mới mẻ a, đổi cái mới mẻ hơn đi, nói không chừng tôi sẽ tin tưởng
là anh thật lòng.” Hạ Thần Hi như không nhìn ra Đường Bạch Dạ phẫn nộ, ở một bên châm ngòi thổi gió.

Đường Bạch Dạ bị Hạ Thần Hi kích
thích mất hết lý trí, “Nếu như tôi không có cách nào làm cô yêu tôi, tôi liền vung đao tự thiến!”

Hạ Thần Hi, “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.