Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung – Chương 90: Boss biến thái (15)



Editor: Bạch Diệp Thảo

Mẹ Dương trấn an, cảm xúc của Dương Ức Liễu mới dần ổn định lại.

– Hôm sau-

Bắc Vũ Đường lại một lần nữa vào tập đoàn Kha thị, cảm thấy rõ được ánh mắt của mọi người nhìn mình đã thay đổi. Dương Ức Liễu làm động tác nhỏ phía sau, khiến mọi người ngồi chờ xem trò hay của cô, thậm chí đã có không ít người coi Dương Ức Liễu là chính quy nương nương.

Hôm nay tiến vào công ty, cô lại cảm nhận được thái độ của họ thay đổi, không phải càng coi thường hơn, mà là càng kính sợ và tôn trọng hơn.

Xem ra là Kha Diệc Dương làm gì rồi.

Như vậy cũng gián tiếp chứng minh, cung thiên bình trong lòng Kha Diệc Dương đã nghiêng về phía cô.

Bắc Vũ Đường tâm tình không tệ ăn cơm trưa cùng Kha Diệc Dương, khi cô ra khỏi tập đoàn Kha thị, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng lại bên người cô, cửa sổ xe hạ xuống, một người phụ nữ ung dung hoa quý đang ngồi trong.

“Xin chào, Bắc tiểu thư. Tôi là mẹ của Dương Ức Liễu. Tôi muốn nói chuyện với cô, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của cô đâu.” Mẹ Dương mỉm cười nhìn cô, chỉ là đáy mắt không có ý cười.

Bắc Vũ Đường nhìn người phụ nữ trước mặt, nhàn nhạt đáp, “Được.”

Ngồi lên xe, xe rất nhanh rời khỏi tập đoàn Kha thị.

Vị trí sát cửa sổ của quán café Ly Ngạn có hai người phụ nữ đang ngồi, chỉ nhìn diện mạo của họ thôi, có lẽ có rất nhiều người sẽ tưởng đó là hai mẹ con.

“Không biết Dương phu nhân tìm tôi có việc gì?” Bắc Vũ Đường lãnh đạm nhìn người phụ nữ trước mặt.

Bà ta là mẹ ruột của nguyên chủ, quan hệ của nguyên chủ và bà ta, chỉ sợ cũng chỉ đơn thuần là cùng dòng máu mà thôi.

Chỉ cần nhìn ánh mắt của mẹ Dương với cô lúc này cũng có thể nhìn ra, bà ta không để bụng đứa con gái này. Có thể nói là coi cô không tồn tại, dù cô có ở trước mặt bà ta, cũng không thể khiến bà ta động dung.

Đây là người mẹ thế nào, mới có thể máu lạnh như thế?

May mà nguyên chủ không khát vọng tình yêu của bọn họ, nếu không nhiệm vụ của cô sẽ rất khó hoàn thành.

“Hôm nay mạo muội thỉnh Bắc tiểu thư ra đây là vì tôi có việc muốn hỏi Bắc tiểu thư.”

Bắc tiểu thư lại Bắc tiểu thư, không cần hỏi Bắc Vũ Đường cũng đoán được bà ta muốn nói gì.

“Dương phu nhân, chồng của tôi họ Kha.” Bắc Vũ Đường nhắc nhở.

Nụ cười của mẹ Dương cứng đờ một lát rồi mới lại cười nói: “Kha phu nhân, tôi nghĩ là cô còn chưa biết được quan hệ của con gái tôi và Diệc Dương nhỉ?”

“Nếu Dương phu nhân muốn nói với tôi chuyện này thì thôi miễn đi. Về chuyện của Dương tiểu thư và Diệc Dương, chồng tôi đã sớm nói cho tôi. Tôi cũng không phải loại phụ nữ tính toán chi li, quá khứ đã qua rồi, cần gì phải để ý. Là người thì vẫn nên nhìn về phía trước, bà cảm thấy đúng không?”

Dương phu nhân không ngờ mình còn chưa mở miệng đã bị lời nói của cô chặn lại hết.

“Vậy chắc cô cũng biết, Diệc Dương vì con gái tôi mà suy sút suốt một năm.”

“Tôi biết.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.

Dương phu nhân nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn kỹ cô, bà ta không tin, cô có thể bình tĩnh và không đố kỵ.

Một khi đã vậy, Dương phu nhân cảm thấy nếu không bỏ thuốc mạnh, cô sẽ không động dung.

“Nếu cô đã biết, vậy tôi cũng không giấu. Lúc trước Liễu Nhi và Diệc Dương định ra hôn ước, hai người chỉ kém bước cuối cùng là trở thành vợ chồng. Đáng tiếc, Liễu Nhi bị bệnh bất đắc dĩ rời khỏi thằng bé. Mà Diệc Dương cũng là người trọng tình trọng nghĩa, suýt nữa đã đi theo Liễu Nhi, may mà phát hiện kịp thời.”

“Tình cảm của hai đứa nó rất sâu đậm, đứa nhỏ Diệc Dương vì tổ nghiệp, không thể không kết hôn. Đây cũng là lý do người vợ nó cưới cũng giống Liễu Nhi như đúc. Nó đang coi cô là Liễu Nhi.”

“Có lẽ lời tôi nói có chút không xuôi tai, nhưng lại là sự thật. Giờ Liễu Nhi đã trở lại, hy vọng cô có thể chủ động rời khỏi Diệc Dương. Đương nhiên, sau khi cô rời đi, chúng tôi cũng sẽ không bạc đãi cô. Chúng tôi sẽ cho cô một số tiền, bảo đảm cuộc đời này cô không lo ăn uống.”

Bắc Vũ Đường nhẫn nại nghe hết lời bà ta nói.

“Tôi đều đang suy nghĩ cho cô, dù sao thì, ai cũng không muốn làm thế thân trong mắt người khác nhỉ?”

Bắc Vũ Đường thấy bà ta cuối cùng cũng nói xong, khoé môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhạt châm chọc, “Nếu tôi hiểu không sai, ý của Dương phu nhân là, con gái bà đã trở lại, tôi nên thoái vị nhường hiền?”

“Còn lý do, chính là bạn gái cũ, vị hôn thê trước?”

“Dương phu nhân, bà không cảm thấy suy nghĩ của bà có chút buồn cười sao? Bà không hỏi qua tôi có nguyện ý ly hôn hay không, lại lui một vạn bước mà nói, sao bà có thể chắc chắn Diệc Dương yêu con gái bà, mà không phải là yêu tôi?”

Dương phu nhân không vui nhíu mày lại, “Diệc Dương có yêu Liễu Nhi không, chỉ cần là người biết chúng nó đều biết. Cô chỉ cần đi hỏi thì biết.”

Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, “Dương phu nhân, bà ngây thơ hay là tôi ngây thơ vậy? Như vậy tôi hỏi bà một câu, thành phố H mười năm trước và thành phố H bây giờ có giống nhau không?”

“Thời gian trôi đi, con người cũng thay đổi, mọi thứ đều sẽ thay đổi. Cái bà gọi là tình yêu kia, chung quy cũng không thắng được thời gian.”

“Cuối cùng, tôi muốn nói một chút, bà là mẹ của Dương Ức Liễu, không phải mẹ của Bắc Vũ Đường tôi, cũng không phải mẹ của Diệc Dương. Bà có tư cách gì quyết định chúng tôi đi hay ở?” Bắc Vũ Đường không khách khí nói.

Dương phu nhân bị lời cô nói làm tức giận đến xanh mét mặt, trừng lớn mắt nhìn cô.

“Bà ở chỗ này xin khuyên tôi, tốt với tôi, còn không bằng đặt nhiều tâm tư trên người con gái bà, để cô ta không cần thường xuyên xuất hiện bên người đàn ông có vợ, như vậy thật sự không tốt cho thân phận cao quý của cô ta đâu.”

“Sau này nếu gièm pha Thiên kim đại tiểu thư Dương gia trong truyền thuyết làm tiểu tam cho người ta truyền ra, chỉ sợ cũng không tốt cho Dương gia các người đâu.”

“Mày……” Dương phu nhân tức giận đến run cả người.

Bắc Vũ Đường vội trấn an, “Ai nha nha, Dương phu nhân đừng kích động, đừng kích động. Tôi chỉ là nói thôi, còn chưa thành thật. Nhưng mà, nếu bà không sớm ngăn cản, không chừng một ngày nào đó trong tương lai nó sẽ thành thật đấy.”

“Diệc Dương nhà chúng tôi thật ra lại không sao, dù sao anh ấy là đàn ông. Người bên ngoài chỉ biết nói một câu phong lưu. Nhưng con gái nhà bà thì lại khác rồi. Đường đường là một thiên kim đại tiểu thư làm tiểu tam, cũng chẳng phải chuyện dễ nghe gì.” Bắc Vũ Đường đĩnh đạc nói, làm lơ sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Dương phu nhân.

“Mày… Mày câm miệng cho tao!” Dương phu nhân giận tím mặt.

Bắc Vũ Đường tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, “Ai nha, Dương phu nhân đừng nóng giận. Tôi là người nói chuyện không xuôi tai lắm, nhưng thật sự là vì suy xét cho Dương gia các người đấy.”

Nghe một câu này, Dương phu nhân chỉ cảm thấy huyết áp mình cao không chịu được, đầu váng mắt hoa.

Cô đang dùng câu bà ta vừa nói, không thiếu một chữ trả lại cho bà ta, bà ta còn không thể phản bác, đây là lần đầu tiên Dương phu nhân phải chịu buồn bực và nghẹn khuất đến mức này trong đời.

Bắc Vũ Đường nhìn thân thể bà ta lung lay sắp đổ, kinh hô, “Dương phu nhân, bà không sao chứ? Không phải là sắp ngất xỉu chứ?”

Dương phu nhân nghe được câu này, dù muốn ngất xỉu cũng phải cố chống.

“Dương phu nhân, nếu bà có thời gian, vẫn nên khuyên con gái bà nhiều hơn. Để cô ta đừng dây dưa với chồng tôi nữa, bằng không thật sự thành tiểu tam nhà tôi, vậy thì…”

“Phốc”~ một ly café nóng bỏng bất ngờ bị hất lên mặt Bắc Vũ Đường.

Một màn bất ngờ này làm toàn bộ người trong quán café kinh sợ, mọi người sôi nổi quay đầu giật mình, tò mò nhìn lại.

Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, một người phụ nữ trung niên ung dung hoa quý.

Nhìn màn xé bức này, người không rõ còn tưởng là chính thê đánh tiểu tam.

“Này sẽ không phải nguyên phối đánh tiểu tam chứ?”

“Đoán chừng tám phần là vậy.”

Người vây xem ngầm nghị luận, đại đa số tầm mắt đều tập trung trên người Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường lau sạch vết café trên mặt, đôi mắt u lãnh nhìn chằm chằm Dương phu nhân.

“Dương phu nhân, bà vì con gái bà muốn làm tiểu tam, muốn vợ chính thức như tôi phải rời đi nhường chỗ. Thế đạo còn chưa đến mức các người một tay che trời. Tôi không sợ bà uy hiếp, bà có thủ đoạn gì cứ việc dùng đi, tôi chiều bà đến cùng!”

Cả quán café nghe được giọng nói lạnh băng của cô.

“Trời ơi, không ngờ lại là thế này.”

“Đôi mẹ con này thật không biết xấu hổ quá mà. Con gái đi làm tiểu tam, mẹ cô ta còn chạy tới bức người vợ rời đi nhường chỗ. Họ nghĩ họ là ai chứ? Hoàng đế chắc?”

“Thật là gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người không biết xấu hổ đến mức này.”

Người chung quanh căm giận nhìn Dương phu nhân.

“Mày……” Dương phu nhân nghe Bắc Vũ Đường bôi nhọ, tức giận vươn tay hướng về phía mặt cô.

Người chung quanh thấy vậy đều kinh sợ.

Mắt thấy bàn tay kia phải rơi xuống mặt Bắc Vũ Đường, một cánh tay mảnh khảnh cầm lấy cô tay bà ta.

Dương phu nhân muốn rút ra, lại phát hiện người đối diện đang nắm chặt.

Bắc Vũ Đường nắm chặt tay bà ta, cô đi lên trước một bước, hơi cúi người xuống, thấp giọng nói bên tai bà ta, “Hôm nay Dương phu nhân cho tôi cả người café, tôi sẽ hồi báo bà thật tốt.”

Ở nơi mọi người không chú ý, ngón tay đeo nhẫn của Bắc Vũ Đường có một ít bột phấn rất nhỏ rơi ra.

Dương phu nhân nghe cô uy hiếp, tức đến run cả người.

Cô, cô lại dám uy hiếp bà ta!

Bắc Vũ Đường buông tay bà ta ra, lấy một trăm nguyên tiền mặt trong ví đặt lên bàn, xách túi xách rời đi.

Mọi người cứ nghĩ chuyện đến đây là kết thúc, nhưng họ hoàn toàn không ngờ rằng, người phụ nữ kia lại cầm ly café lên ném về phía Bắc Vũ Đường.

Có người kinh hô thành tiếng, “Cẩn thận.”

Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy có ngọn gió mạnh từ sau úp lại, nghiêng đầu theo bản năng, ly café bay vụt qua mặt cô.

“Loảng xoảng” một tiếng, ly café đập trúng tường, vỡ tan.

Người phục vụ quán café lập tức tiến lên, “Cô không sao chứ?”

Bắc Vũ Đường lắc đầu với người phục vụ kia.

Một người phục vụ khác cảnh cáo Dương phu nhân, “Vị khách này, nếu bà còn như thế, chúng ta phải báo công an xử lý.”

Những vị khách xung quanh cũng sôi nổi chỉ trích.

“Trời đất ạ, đây rốt cuộc là ai chứ!”

“Không nhường chỗ cho con gái bà ta, lại hung tàn như vậy. Hất café, lại còn dùng đồ ném người, có còn thiên lý hay không!”

“Mặt mỹ nữ kia cũng bị ly café nóng làm bỏng đỏ rồi.” Cô gái nói chuyện, di động đang cầm quay lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra, lúc này camera đang đối diện với mặt Bắc Vũ Đường, chỉ thấy khuôn mặt trắng nõn đã đỏ ửng một mảnh.

Dương phu nhân nghe người chung quanh nói vậy, tức không chịu được.

Bà ta tuyệt đối không thể để quỷ kế của tiện nữ kia thành công.

“Bắc Vũ Đường, mày đừng có nói bừa. Con gái tao không phải tiểu tam, mày mới là tiểu tam. Mày chen chân vào giữa Diệc Dương và Liễu Nhi, mày đừng có ở đây đổi trắng thay đen.”

Bà ta vừa nói thế, quần chúng ăn dưa trong quán đều ngẩn người, có chút không phân rõ ai đúng ai sai.

Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, “Diệc Dương là chồng của tôi, con gái bà là gì của anh ấy? Tôi chen chân, ha hả, Dương phu nhân, là con gái bà năm đó bỏ rơi Diệc Dương. Chẳng lẽ Diệc Dương lại không thể kết hôn sinh con, chỉ có thể giữ mình đến chết với con gái bà chắc?”

“Vì sao con gái bà trở lại thì tôi phải nhường chỗ rời đi? Vì sao cô ta có thể nói đi là đi, nói về là về? Diệc Dương không phải đồ vật mà cô ta sở hữu, không phải là người cô ta muốn có thể có, không cần thì có thể vứt bỏ.”

Lời nói của Bắc Vũ Đường làm Dương phu nhân bùng nổ.

“Mày… Mày nói bậy!” Dương phu nhân cả giận nói.

Bắc Vũ Đường lạnh lùng nói tiếp, “Tôi có nói bậy hay không, trong lòng bà tự hiểu. Bà đừng đến dây dưa tôi nữa, cũng đừng để con gái bà gửi mấy tin nhắn ái muội và ảnh chụp vào điện thoại của chồng tôi nữa.”

“Dương phu nhân, bà cũng là người có uy tín và danh dự. Phiền bà và con gái bà đừng có dùng mấy thủ đoạn đê tiện hạ lưu này. Khả năng nhẫn nhịn của con người cũng có giới hạn thôi. Tôi không còn lời nào để nói nữa, bà tự giải quyết cho tốt.”

Nói xong, Bắc Vũ Đường rời đi không quay đầu lại.

Mà quần chúng ăn dưa nghe hai người đối thoại cũng đã bổ não ra toàn bộ cốt truyện.

Ánh mắt họ nhìn về phía Dương phu nhân đều mang theo khinh thường.

Dương phu nhân chú ý tới ánh mắt của họ, cuối cùng không còn mặt mũi ở đây nữa, cầm túi xách đi ra ngoài.

Lúc này, có một phục vụ chắn trước mặt bà ta, “Vị khách này, tiền café, điểm tâm, và tiền ném vỡ ly của bà còn chưa trả.”

Dương phu nhân phẫn nộ lấy hai tờ tiền trong túi ra ném lên người phục vụ, “Cho mày, mấy đồng tiền này, mày nghĩ tao sẽ thiếu chắc.”

Đột nhiên, bà ta phát hiện có người chụp lén, tức khắc nổi trận lôi đình, “Lấy di động của mày ra đây cho tao, xoá ảnh chụp bên trong đi!”

Cô gái quyến rũ cũng đang quay video lập tức thông minh trộm dùng túi xách che lại.

“Di động của tôi, sao phải đưa cho bà.”

“Mày không xoá ảnh chụp, có tin tao khiến nhà mày táng gia bại sản không!” Dương phu nhân vẻ mặt dữ tợn uy hiếp.

Cô gái nhỏ kia bị dọa sợ, di động trong tay bị Dương phu nhân cướp đi, xoá toàn bộ ảnh chụp trong máy. Xoá xong, bà ta kiêu căng ném di động xuống đất.

Cô gái nhỏ kia sợ hãi, đôi mắt ngân ngấn nước.

Người xung quanh chỉ trỏ Dương phu nhân, bà ta phẫn nộ trừng xung quanh một vòng, “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Dương phu nhân mang theo vẻ mặt không ai bì nổi tức giận rời khỏi quán café.

Chờ bà ta đi rồi, toàn bộ quán café đều nổ tung nồi.

“Đây là loại người nào thế! Có tiền thì ghê gớm lắm à?!”

“Ghét nhất loại kẻ có tiền như vậy.”

……….

Cô gái quyến rũ quay trộm video ban nãy up video mình vừa quay lén được lên mạng, tiêu đề là “Phu nhân vô lý yêu cầu vợ chính thức rời đi nhường chỗ cho con gái tiểu tam. Người vợ không đồng ý, trực tiếp uy hiếp, hành hung”.

Video này vừa được up lên mạng, số lượt xem tăng theo cấp số nhân, comment càng là thoá mạ mẹ con Dương thị không biết xấu hổ.

“Đậu má, quá không biết xấu hổ!”

“Tự cho là mình có tiền thì ghê gớm.”

“Đầu năm nay còn có người vội chạy đi làm tiểu tam. Gặp phạm tiện, nhưng chưa từng gặp loại tiện đến mức này.”

“Bà già kia rốt cuộc có thân phận gì? Vị võng hữu thần thông quảng đại nào đào ra được chưa?”

“Ai thịt ra được, tôi tài trợ mười đồng tiền.”

“Thêm tôi nữa.”

“Tiện thì mang theo tôi nữa.”

…….

Rất nhanh, trên mạng đã có người tìm ra thân phận và bố cảnh của Dương phu nhân, đồng thời cũng phơi ra cả thân phận của Bắc Vũ Đường và Kha Diệc Dương trên video cho mọi người.

Chờ đến khi Bắc Vũ Đường về đến nhà, trên mạng đã nháo thành chiến trường, đoạn video kia bị các trang mạng lớn chuyển phát, lượt xem tăng mỗi giờ là mấy chục vạn.

Trong biệt thự, A Hoa nhàm chán nhìn trên mạng spam, vừa lúc bị tiêu đề hấp dẫn, click mở video ra thì trợn tròn mắt. Lúc thấy café trên người Bắc Vũ Đường, A Hoa rất tức giận.

Lúc sau, Dương phu nhân kia đê tiện còn dùng ly café ném Bắc Vũ Đường, trái tim của A Hoa nhảy lên tận cổ họng.

Nghe đối thoại của họ, A Hoa chỉ cảm thấy tam quan vỡ nát.

Vì cái gì chứ, vì sao con gái bà ta trở về, phu nhân phải nhường!

A Hoa tức giận comment mắng to mẹ con Dương thị vô sỉ.

Comment xong lấy di động ra chuẩn bị gọi điện j cho phu nhân thì đã thấy phu nhân xuất hiện ở cửa.

“Phu nhân, cô không sao chứ?” A Hoa vội vã đi đến trước mặt cô, nhìn thấy vết café trên người cô, mày nhíu chặt, đặc biệt là chú ý tới gương mặt bỏng đỏ của cô, càng là mắng chết mẹ con Dương thị.

“Phu nhân, mặt cô.”

“A Hoa, tìm cho tôi một hộp thuốc mỡ.”

“Phu nhân, chúng ta đến bệnh viện khám đi.” A Hoa lo lắng nói.

“Không sao, bôi thuốc mỡ là được rồi. Đúng rồi, chuyện này đừng nói cho Diệc Dương.”

“Vì sao?” A Hoa khó hiểu.

“Tôi không muốn nháo lớn chuyện. Dù sao thì cô ta cũng là bạn gái mối tình đầu của Boss các cô.”

“Nhưng mà… họ đã đối xử với cô như thế.” A Hoa không hiểu, không nói cho Đại Boss, chẳng lẽ cứ mặc để họ bắt nạt sao.

“Thêm một chuyện không bằng ít một chuyện. Mau đi lấy thuốc mỡ cho tôi đi.”

A Hoa thấy cô kiên trì, cũng không nói nhiều nữa.

Bắc Vũ Đường tắm xong, nhìn thuốc mỡ chuẩn bị, mới bôi một lớp mỏng, chưa bôi nhiều.

Cô ngồi trên giường xem video trên mạng.

Khi xem đến đoạn cô đi rồi, Dương phu nhân lại làm nên kiệt tác, khoé môi cô nhếch lên.

[Ký chủ không tệ nha, thuốc cô nghiên cứu chế tạo hiệu quả không tồi đâu nha.]

Âm thanh của hệ thống bất ngờ vang lên.

Bắc Vũ Đường chỉ cười không nói.

[Nhưng mà so với đạn sương khói mà hệ thống bán ra thì vẫn còn kém nhiều lắm. Nếu cô dùng đạn sương khói của hệ thống, hiệu quả chắc chắn sẽ càng tốt hơn.]

“Đồ cậu bán đắt quá, không mua được.”

[Ký chủ, cô thật keo kiệt.]

“Nếu cậu không keo kiệt thì cho tôi mười tám viên đi?”

Hệ thống-kun:…………..

Ký chủ nhà nó quá hung tàn, chạy là thượng sách!

Bên kia, công nhân trong tập đoàn Kha thị có người nhìn thấy video này đều kinh sợ. Nhưng lại không ai dám tuyên truyền bốn phía, không ai muốn bị đuổi việc.

Bởi vì video này quá nổi, nên vẫn truyền trong nội bộ, chỉ là tốc độ lan truyền không nhanh như trước.

Trong phòng họp nhỏ, một vài quản lý cấp cao đang thảo luận về mấy hạng mục trong kế hoạch ngày mai cùng Kha Diệc Dương. Hội nghị này kéo dài rất lâu, mãi đến 7h tối mới kết thúc.

Khi Phương bí thư đi theo Kha Diệc Dương rời khỏi phòng họp, mở lịch làm việc nói: “Boss, 8h có một tiệc hội ngành sản xuất. Giờ đi qua thì vừa kịp.”

“Ừ.” Kha Diệc Dương gật đầu đáp.

Ngồi trên xe, Kha Diệc Dương nhắn cho Bắc Vũ Đường một tin nhắn.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.