Ma Thiên Ký

Quyển 1 – Chương 5: Thức tỉnh



“Lời ngươi nói quả thực rất có lý, được, việc này cứ như vậy mà làm. Đợi sau khi vượt qua đại nạn lần này, ta và ngươi sẽ cùng nhau rời khỏi
Bạch gia.” Đôi mắt nhỏ của Cốc lão tam chớp chớp mấy cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

“Ha ha, vậy là được rồi. Hai huynh đệ chúng ta
cũng coi như đã quen biết nhiều năm, nếu không nắm chắc, chuyện như thế
sao ta có thể làm đây? Trước tiên ngươi hãy xử lý thi thể của ‘Thiếu
Chủ’, toàn bộ quần áo và Phù Khí phải giữ lại, ta đi cứu chữa cho tiểu
tử này. Trông tình trạng của hắn, nếu không cứu thì chỉ e sẽ thực sự đi
đời nhà ma, việc này cũng hao tốn của ta không ít sức lực đây.” Quan lão đại vỗ vỗ đầu vai Cốc lão tam, mặt mũi tươi cười nói.

Cốc lão tam gật đầu, bước đi về phía hố đất bên kia.

Quan lão đại thành thạo cởi bỏ tất cả quần áo trên người thiếu niên, lập tức lộ ra miệng vết thương trắng nhợt trông cực kỳ kinh khủng ở trước ngực, bả vai và bụng của hắn, cùng với chi chít chằng chịt các vết sẹo khác.

Cho dù Quan lão đại thấy nhiều biết rộng, cũng không khỏi hít vào một hơi
khí lạnh, tuy nhiên hai tay gã cũng không chậm trễ, mau chóng đập đập vỗ vỗ xung quanh những miệng vết thương, ban đầu chỉ là từng tiếng rời
rạc, nhưng sau đó là từng tràng dồn dập như pháo nổ vậy.

Toàn thân thiếu niên sau một lát liền đỏ ửng lên, trên người hắn vốn có một vài chỗ sưng mọng nay đã nhanh chóng biến mất.

Bỗng nhiên Quan lão đại dừng tay lại, một tay thò vào trong ngực lục tìm gì đó, sau một lát liền lấy ra một hộp gỗ màu vàng.

Vài ngón tay gã gõ nhẹ lên trên hộp gỗ, nắp hộp ‘dát dát’ một tiếng tự động bắn ra, bên trong lộ ra hơn mười cây châm màu bạc lớn nhỏ không đều
nhau.

Hai ngón tay gã đảo một vòng trong hộp, tức thì có một cây châm bạc được thuần thục kẹp lên.

Sắc mặt Quan lão đại có vài phần ngưng trọng, cánh tay chỉ khẽ động một
chút, lập tức hóa thành một cái bóng mờ mờ màu bạc đâm tới các nơi trên
người thiếu niên …

Liễu Minh không biết mình đã giải trừ “Bế
Tức Thuật” từ lúc nào, nhưng đầu hắn có cảm giác đau đớn như muốn vỡ ra
vậy, không thể nào chịu nổi, toàn thân không chỗ nào không nóng ran lạ
thường. Song chẳng biết bao lâu sau, mọi chỗ trong cơ thể bỗng nhiên lại trở lên mát lạnh vô cùng, toàn thân thoải mái sung sướng, khiến cho hắn thiếu chút nữa không nhịn nổi mà rên lên, nhưng dưới một cơn cực kỳ mệt mỏi không cách nào ngăn cản được, Liễu Minh rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ.

Trong lúc ngủ say, từng cảnh tượng ở sâu trong đầu hắn đang không ngừng thay đổi, trong đó có bóng hình một cặp vợ chồng trung niên không rõ mặt mũi, xung quanh có một vài gương mặt quỷ vật hình thù quái dị, tất cả đều vây quanh hắn, đang không ngừng nói gì đó.

Tuy nhiên đôi vợ chồng trung niên kia mang lại cho hắn cảm giác thân thiết lạ thường.

Thiếu niên cố gắng nghe xem đối phương đang nói gì, nhưng dưới những âm thanh ồn ào khác căn bản không thể nào làm được chuyện đó, trong tình thế cấp bách, hắn muốn dùng tay đẩy những gương mặt quỷ kia ra xa, song toàn
thân hắn không có một chút sức lực nào cả, trong lòng nóng như có lửa
đốt vậy.

Cứ như vậy không biết bao lâu sau, một dòng khí nóng chạy lên chạy xuống trong cơ thể, Liễu Minh chậm rãi tỉnh lại.

Khi hắn vừa mới mở mắt ra, lập tức trông thấy một khuôn mặt vuông vức của một nam tử trung niên gần trong gang tấc.

Mà nam tử này vừa nhìn thấy hắn tỉnh lại, lập tức không chút khách khí quát khẽ :

“Không được nghĩ ngợi gì, tranh thủ thời gian vận công, nếu không bao nhiêu công sức lúc trước sẽ uổng phí hết.”

Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng rùng mình, không kịp suy nghĩ gì
nhiều, trong đầu lập tức lẩm nhẩm khẩu quyết quen thuộc nào đó, bắt đầu
dẫn dắt dòng khí nóng này từ từ chảy xuống một nơi dưới bụng.

Lúc này, Quan lão đại mới thở phào nhẹ nhõm, thu bàn tay vừa đặt ở trước
ngực thiếu niên về, đứng dậy lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của
Liễu Minh.

Không biết bao lâu sau, trên gương mặt tái nhợt lạ
thường của thiếu niên rút cuộc đã xuất hiện chút hồng hào, lúc này hắn
mới mở mắt nhìn sang.

“Đa tạ đại ân cứu mạng của tiền bối, nếu không tiểu tử thực sự đã chết rồi.” Liễu Minh thấp giọng đứng dậy, hơi khom người nói.

Tuy hắn không biết người trước mắt có lai lịch ra sao, nhưng nếu đã ra tay
cứu giúp, đương nhiên khiến hắn cảm kích từ tận đáy lòng.

Giờ
phút này hắn cũng nhìn địa điểm mà mình đang đứng, là một khu đất trũng
không cách bờ sông quá xa, mà trên người mình đang mặc một bộ cẩm bào
mới tinh, mấy miệng vết thương đều đã được băng bó, hơn nữa mấy chỗ đó
còn có cảm giác mát lạnh, hiển nhiên đã được bôi lên loại thuốc mỡ nào
đó.

Mà di chứng của Bế Tức Thuật làm hắn lo lắng nhất, cũng đã
được đối phương giúp đỡ chữa trị qua một lần, nội thương vốn đã sớm bộc
phát, nay đều được mạnh mẽ áp chế xuống.

Tuy nhiên, cho dù thủ
pháp của đối phương rất giỏi, nhưng tình trạng cơ thể mình hiện tại thực sự quá tệ, thương thế phát tác một lần nữa cũng chỉ là chuyện sớm hay
muộn mà thôi.

Mấy Thiên môn bí kỹ hắn học được từ những tù nhân
trên Hung đảo mặc dù cực kỳ có ích khi đối địch, nhưng tất cả đều hết
sức bá đạo, hầu như có thể nói là vật hại người hại mình.

Nếu
không phải hắn học được một bộ pháp quyết thổ nạp từ ‘Càn thúc’, thân
thể có năng lực khôi phục vượt xa người bình thường, cũng tuyệt không
dám thúc dục những bí kỹ đó nhiều lần như vậy.

Hắn tự nhận thương thế của mình không phát tác trong lúc trôi dạt trên sông mà mất mạng,
nguyên nhân lớn nhất có lẽ là do bộ pháp quyết thổ nạp này.

Trong lòng Quan lão đại rất bất ngờ khi thấy thiếu niên trấn định như vậy, nhưng vẫn cười cười trả lời:

“Không có gì, bọn Quan mỗ cứu ngươi cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.”

“Sao, ở đây không phải chỉ có một mình tiền bối ư?” Liễu Minh có chút bất ngờ hỏi lại.

“Đồng bạn của ta đi xử lý chuyện khác một lát, hắn sẽ trở lại ngay thôi.
Trông bộ dáng tiểu huynh đệ chắc vài ngày nay chưa ăn uống gì rồi, trước tiên cứ ăn cái đã, có chuyện gì nói sau.” Quan lão đại cười tươi nói.

Sau đó gã quay người đi ra phía sau vài bước, hơi khom người, không biết
lấy ra từ đâu một cái bọc bằng vải, sau khi mở ra, bên trong đầy ắp các
món điểm tâm tinh tế vô cùng, tất cả được bày ra trước mắt thiếu niên.

Liễu Minh đã đói bụng từ lâu lắm rồi, lúc này chỉ kịp cảm ơn một tiếng, sau
đó không khách khí nhận lấy, hai tay trái phải đua nhau nhét vào miệng.

Trong nháy mắt, bảy tám món điểm tâm lớn cỡ nắm tay đều chui vào trong bụng
thiếu niên, động tác ăn uống lúc này mới chậm lại một tí.

“Tiểu
huynh đệ không cần gấp gáp, nếu vẫn chưa đủ thì Quan mỗ còn nhiều lắm.
Đúng rồi Tiểu ca họ gì, sao lại thụ trọng thương rồi xuất hiện ở đây?”
Quan lão đại cười ha hả rồi hỏi một câu.

“Vãn bối họ Dương tên
Nguyên, xuất thân thương nhân, vốn dĩ cùng thúc phụ mang theo một lô
hàng hóa quý trọng đến một địa phương khác chuẩn bị giao dịch với người
ta, không ngờ nửa đường gặp bọn cướp, cuối cùng ta buộc phải nhảy xuống
sông chạy trốn, còn thúc phụ của ta hiện giờ không biết sống chết ra
sao!” Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó liền nói ra một cái tên giả,
trên mặt cũng hiện lên vẻ bi thương.

Thời gian ở Hung đảo, Liễu
Minh đã từng học một môn tiểu kỹ xảo không chế cơ mặt để biểu hiện cảm
xúc của một tên lừa đảo tiếng tăm lừng lẫy, bởi vậy nên lúc này biểu
hiện vẻ mặt đau khổ thực sự rất dễ dàng.

Hiện giờ hắn đang bị Hình bộ truy nã, khai ra tên thật đương nhiên là tự mình rước lấy phiền toái.

“Thì ra là gặp phải bọn cướp, Dương tiểu huynh đệ hãy cố nén bi thương. Gần
đây thế đạo đích xác có chút không yên ổn, nhưng những đạo tặc này dám
gây ra chuyện cướp giết dân lành giữa ban ngày ban mặt, thật sự quá to
gan lớn mật. Sau khi trở về, ta sẽ bảo lão gia gửi lời cho mấy quan phủ
quanh đây, nhất định đốc thúc nha dịch bắt đám đạo tặc kia quy án.” Nghe xong nguyên nhân là bọn cướp, Quan lão đại lập tức có vài phần tức giận nói, những lời này không ngờ lại là thật lòng.

Nếu không phải Thiếu Chủ được bọn hắn hộ tống bị cướp phi sát hại, hai người sao lại rơi vào hoàn cảnh như hiện giờ được.

“Nếu thực sự có thể như thế, vãn bối thay thúc phụ linh thiêng trên trời đa
tạ đại ân của quý gia chủ!” Thần sắc Liễu Minh nghiêm trang nói.

“Đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, không có gì to tát cả. Nhưng ta xem thương thế toàn thân tiểu ca, tựa hồ là do tranh đấu kịch liệt cùng người khác gây ra, hơn nữa còn vận dụng vài loại bí kỹ kích phát tiềm lực, nếu Quan mỗ ra tay chậm một chút, thì cũng khó có thể cứu được nữa.” Quan lão đại
giả như lơ đãng hỏi lại một câu.

“Vãn bối và gia thúc đều đã từng tập qua một vài loại quyền thuật và bí kỹ thiên môn, cho nên đã đại
chiến một trận với bọn cướp kia, chẳng qua bọn chúng người đông thế
mạnh, ta chỉ có thể nhảy xuống sông để chạy trốn khỏi chết.” Liễu Minh
không lưỡng lự trả lời.

“Dương tiểu huynh đệ, ngươi quá khiêm tốn rồi. Ngươi rõ ràng là người có linh mạch, lại là Luyện Khí sĩ đã tu
luyện được một lượng Nguyên lực nhất định, làm sao có thể nói bản thân
chỉ biết được chút ít quyền thuật được. Người bức ngươi nhảy xuống sông
kia, chỉ sợ cũng không phải là bọn cướp bình thường.” Quan lão đại nghe
đến đó, thần sắc lộ vẻ giống như cười mà không phải cười, nói.

“Linh mạch là cái gì? Luyện Khí sĩ, vãn bối có nghe người ta nói qua một chút mà thôi.” Liễu Minh nghe vậy, thực sự khẽ giật mình.

“Tiểu huynh đệ, ngươi chẳng lẽ không biết Luyện Khí Sĩ chính là người có linh mạch, nhưng chỉ là người có linh mạch cấp thấp nhất sao? Nếu ngươi thực sự
không biết thì ngươi có được pháp quyết tu luyện từ đâu, còn tu luyện
được một thân Nguyên lực thâm hậu như vậy?” Quan lão đại nhìn thiếu
niên, hai mắt híp lại.

“Vãn bối hoàn toàn không biết ‘Nguyên lực’ là thứ gì cả, nhưng từ lúc còn nhỏ đã vô tình có được một bộ pháp quyết thổ nạp không tên, có hiệu quả cường thân kiện thể, những năm nay vãn
bối luôn luôn tu luyện. Chẳng lẽ cái này là phương pháp tu luyện Nguyên
lực mà Quan đại thúc nói sao!” Hai mắt Liễu Minh chớp động mấy cái, sau
đó mới lộ ra vẻ chợt hiểu, nói.

“Thì ra là thế, như vậy cũng có
khả năng. Phương pháp tu luyện Nguyên lực mặc dù luôn luôn bị tất cả các đại thế gia Luyện Khí khống chế, nhưng khẩu quyết tu luyện cấp thấp
cũng có một ít lưu lạc ra bên ngoài. Đáng tiếc, nếu tiểu huynh đệ mà
biết một vài thủ đoạn khác của Luyện Khí Sĩ, cộng thêm có một kiện Phù
Khí liền thân mà nói, đám cướp phỉ kia chắc chắn không thể động đến cái
lông của ngươi rồi.” Quan lão đại hiển nhiên cũng không có ý định tiếp
tục truy xét việc này, rung đùi đắc ý nói.

“Phương pháp tiền bối
vừa dùng để chữa thương cho tiểu tử, chẳng lẽ chính là dùng Nguyên lực.
Nói như vậy, Quan tiền bối cũng là một gã Luyện Khí Sĩ!” Trên mặt Liễu
Minh bình tĩnh nói, nhưng trong lòng đang nổi sóng mãnh liệt.

Hắn gặp phải một Luyện Khí Sĩ trên đường chạy trốn khỏi chết vốn đã là một
chuyện ngoài ý muốn, bây giờ lại gặp phải một gã nữa thì thực sự là
chuyện vượt xa dự liệu của hắn.

Mà tin đồn có liên quan đến Luyện Khí Sĩ, hắn đã nghe từ miệng rất nhiều hung đồ trên Hung đảo không biết bao nhiều lần rồi.

Theo như lời bọn hắn nói, số lượng Luyện Khí Sĩ trong Đại Huyền quốc vô cùng ít ỏi, bọn họ rất ít khi tiếp xúc với người bình thường, nhưng mỗi
người đều có năng lực không thể tưởng tượng nổi, hoặc là có thể người
nhẹ như chim Yến đạp mây mà đi, hoặc là có thể trực tiếp cách không đả
thương người, kẻ lợi hại hợn một chút tựa hồ còn có thể làm cho thân thể có sức mạnh vô song, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, có thể dùng sức một người địch ngàn người.

Mà điểm duy nhất có thể nhận ra
bọn họ chính là lúc họ thi triển thủ đoạn đặc thù, bình thường phần lớn
trong tay bọn họ đều nắm giữ ‘Phù Khí’ hình dáng quái dị, cũng trong lúc phát động sẽ tản ra đủ loại hào quang dị tượng.

Đương nhiên cũng có vài hung đồ nói, một vài Luyện Khí Sĩ lợi hại nhất có thể không cần
dùng Phù Khí, trực tiếp dùng tay không thi triển.

Cho nên lúc trước Liễu Minh vừa thấy nam tử áo xanh kia có được Phù Khí liền lập tức chạy trốn.

Nếu không phải như thế, chỉ sợ hắn đã bị giết chết dưới công kích quỷ dị của đối phương rồi.

Mà bây giờ người trung niên này lại nói rằng hắn cũng có Linh mạch, cũng
là một gã Luyện Khí Sĩ, điều này khiến cho hắn khiếp sợ không thôi.

Gần như trong nháy mắt, hắn lập tức nghĩ tới bộ khẩu quyết không tên mà ‘Càn thúc’ đã từng truyền thụ cho hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.