Linh Vực

Chương 63: Diêu đại sư



“Sao vậy?” Tần Liệt hỏi.

Diêu Thái là Luyện khí sư do Tinh Vân
Các bồi dưỡng thành, cũng là Luyện khí sư duy nhất của các, dùng tài
nguyên của Tinh Vân Các luyện khí, linh khí luyện ra bỏ vào Tàng khí
lâu, cung cấp cho võ giả của các.

Linh khí của võ giả Tinh Vân Các nếu hư hỏng, cũng so Diêu Thái chữa trị.

Đây là công việc của Diêu Thái.

“Tần Liệt, ngươi chắc chắn như vậy à, ta biết Luyện khí sư thân phận địa vị
rất cao, được nhiều người tôn kính, nên có rất nhiều người đều mong muốn trở thành Luyện khí sư.” Hàn Khánh Thụy vuốt vuốt chòm râu, cau mày:
“Nhưng mà để trở thành một Luyện khí sư vô cùng gian nan, ngươi không
tưởng tượng nổi đâu, con đường này… gian khổ rất nhiều so với ngươi
nghĩ.”

Tần Liệt gật đầu, “Ta biết.”

“Diêu đại sư là
Luyện khí sư của các, hắn ở Tinh Vân Các đã hai mươi mấy năm, chỉ có thể luyện tới linh khí phàm cấp tứ phẩm, ừm, nên cấp bậc của hắn, chỉ là
Luyện khí sư phàm cấp tứ phẩm mà thôi.” Hàn Khánh Thụy suy tư: “Tiến
giai trong luyện khí khó khăn hơn rất nhiều so với luyện võ, lại cần cực nhiều tài liệu tu luyện, nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, lại phải
có ngộ tính kinh người, còn phải có… danh sư chỉ điểm. Không có danh sư, không có người truyền cho bí quyết khắc linh trận đồ, chỉ bằng chính
mình thì không thể nào trở thành Luyện khí sư được.”

“Hàn thúc với Diêu đại sư là bằng hữu, có mấy lời bất tiện, để ta nói cho.”

Tiểu mập mạp Khang Trí chủ động giành phần giải thích, chỉ về một tòa nhà
cách đó không xa, ý bảo Tần Liệt đó là nơi luyện khí của Diêu Thái, nói: “Diêu đại sư trước kia cũng là võ giả, cảnh giới không cao, ách, hiện
tại cũng chỉ tới Khai Nguyên cảnh sơ kỳ mà thôi. Nghe nói hắn gặp nhiều
vận may, trên thương phố mua được một quyển kinh thư, về sau phát hiện
trên vài trang cuối của kinh thư có mấy bức quái đồ, hắn lục lọi mò mẫm
một thời gian dài mới biết đó là các linh trận đồ trụ cột. Lúc đó hắn
mừng như điên, bắt đầu chuyển sang luyện khí…”

“Hắn tự gom góp
linh tài bậc thấp, cũng không biết mò mẫm bao lâu, luyện ra được một món linh khí phàm cấp nhất phẩm. Hắn mang linh khí đó tới Tinh Vân Các, tìm được các chủ – lúc đó là phụ thân của Đồ Trạch đại ca, nói hắn là Luyện khí sư, muốn Tinh Vân Các thuê hắn.”

“Lúc ấy đại thúc vừa mới
sáng lập Tinh Vân Các không lâu, hào khí vượt mây, nên thu nhận hắn.
Diêu Thái lúc đó chỉ có thể luyện ra linh khí phàm cấp nhất phẩm, tài
liệu sử dụng cũng không trân quý, đại thúc nuôi hắn, cũng hy vọng trong
tương lai hắn sẽ trưởng thành.”

“Nhoáng một cái đã hơn hai mươi
năm, đại thúc đã đi Sâm La điện, Diêu Thái cũng từ một Luyện khí sư phàm cấp nhất phẩm bây giờ đạt thành tứ phẩm.”

Khang Trí khẽ cười:
“Hơn hai mươi năm, mới từ phàm cấp nhất phẩm lên được tứ phẩm, tốc độ
tiến giai này… thực còn chậm hơn bình thường. Mà được như vậy là còn nhờ năm đó Diêu Thái lấy được cái cái linh trận đồ đơn giản nhất kia.”

“Mấy năm trước, đại thúc từ Sâm La điện về, có dẫn theo một Luyện khí sư.
Luyện khí sư kia nhìn qua cái linh trận đồ Diêu Thái có, đã từng nói nếu Diêu Thái vẫn cứ chỉ dựa vào mấy cái linh trận đồ đó, thì cả đời khó mà đột phá được tới hàng ngũ cao giai.”

“Nói chính xác hơn, thì
thành tựu của Diêu Thái không thể nào tiến thêm được nữa.” Hàn Phong
chen vào, “Hắn gà mờ bước vào luyện khí, không có người dẫn đường, không sư phụ chỉ điểm. Quan trọng nhất chính là, hắn không có được linh trận
đồ đẳng cấp cao, nên không thể nào làm ra linh khí cao giai được.”

“Không chỉ như thế,” Khang Trí híp híp mắt, “Thực ra cũng có không ít võ giả
mới gia nhập ôm mộng tưởng và hi vọng, chủ động yêu cầu trở thành trợ
thủ cho Diêu Thái, mong được hắn ưu ái. Nhưng Diêu Thái quá yêu quý cái
linh trận đồ đó nên không dạy cho ai hết, chỉ cho bọn họ giúp hắn luyện
khí mà thôi.”

“Ngươi nên biết, linh trận đồ mới là linh hồn của
linh khí, không biết khắc linh trận đồ, thì không thể nào biến ‘khí’
thành linh khí được. Cho nên, bao nhiêu kẻ đến chỗ Diêu Thái, sau vài
năm không được Diêu Thái truyền thụ cách khắc linh trận đồ, đều giận dữ
mắng Diêu Thái, rồi bỏ hắn đi cả.”

“Chuyện keo kiệt ích kỷ này
của hắn đã trở thành truyền kỳ, nên mấy năm sau này người mới vào các
đều không ai chọn đi làm trợ thủ cho hắn nữa. Hiện giờ, ở khu luyện khí
kia chỉ có một mình hắn tự làm hết mọi việc, hắn cũng luôn phàn nàn với
các chủ là thiếu người, nhưng đáng tiếc mỗi lần trong các muốn cử người
nào, người nấy cũng chỉ hơi nghe ngóng một tí là toàn bộ từ chối hết…”

Khang Trí kể rõ rành mạch tình hình của Diêu Thái, cuối cùng đi đến kết luận: “Ngươi muốn đi theo Diêu Thái, mười năm cũng đừng mơ lấy được linh trận đồ ở chỗ hắn. Cái tên kia quý thứ đó còn hơn mạng sống của mình, ta
khuyên ngươi nên đổi ý đi, đừng có ở đó làm không công lại lãng phí thời gian.”

“Phải đó Tần Liệt, ngươi đừng hy vọng gì ở cái tên đại
sư đó. Nếu hắn chịu truyền thụ linh trận đồ, chắc chắn sẽ có rất nhiều
người chịu theo hắn học. Đáng tiếc, hắn giấu diếm rất kỹ, chẳng ai được
xơ múi gì, nên ai mà còn ngu ngốc tới làm không công giúp hắn làm chi
nữa?” Hàn Phong cũng đốc vào.

Nghe hai người giải thích, Tần
Liệt đại khái đã hiểu Diêu Thái là người như thế nào, nhưng mà hắn muốn
tới bên cạnh Diêu Thái đâu phải vì muốn có linh trận đồ…

“Hàn
thúc, làm phiền người sắp xếp giúp ta tới chỗ Diêu Thái, đi, ta muốn làm trợ thủ cho ông ấy.” dưới ba cặp mắt kinh ngạc, Tần Liệt vẫn khăng
khăng: “Ta tới đó không phải vì linh trận đồ, cũng không định ở đó lâu,
tối đa chỉ nửa năm một năm mà thôi. Tin ta đi, ta đâu có ngốc, ta có
tính toán mục đích của mình, nên mọi người không cần lo cho ta.”

Hắn nói thế, ba người ngẩn ra nhìn nhau, không hiểu mục đích của hắn là gì.

Chuyện Diêu Thái họ đã nói chi tiết cặn kẽ hết rồi, nếu Tần Liệt vẫn cố chấp, thì cũng chẳng còn cách nào.

“Được, ta sắp xếp cho ngươi.” Hàn Khánh Thụy cuối cùng cũng gật đầu.

Lão cầm lấy bút, viết một bức thư giới thiệu, nói rõ thân phận của Tần
Liệt, đóng dấu rồi đưa cho Tần Liệt: “Ngươi cầm thư này tới đưa thẳng
cho Diêu Thái là được. Ờ, trước tiên, để Hàn Phong dẫn ngươi tới kho lấy quần áo, sắp xếp chỗ ở đã.”

“Hàn thúc, bây giờ ta có thể dùng cái lệnh bài này tới phòng tu luyện và mượn sách ở Tàng kinh lâu không?” Tần Liệt hỏi.

“Đương nhiên là được, ngươi còn một ngàn điểm cống hiến, chỉ cần là có điểm
cống hiến thì chỗ nào ngươi cũng dùng được.” Hàn Khánh Thụy đáp.

Tần Liệt mừng thầm, cảm ơn lão, theo Hàn Phong Khang Trí đi lấy trang phục
võ giả đặc chế của Tinh Vân Các, rồi tới gian phòng nhỏ được phân cho
mình.

Nhờ có quan hệ với Hàn Phong và Khang Trí, nên phòng của
hắn được ở một nơi yên tĩnh, đầy đủ tiện nghi, nhưng lại ở ngay sát chỗ ở của Trác Thiến.

“Trác Thiến không phải người của Tinh Vân Các
chúng ta, tỉ ấy sinh ra ở Sâm La điện, phụ thân cũng là thống lĩnh Sâm
La điện như đại thúc. Phụ thân Thiến tỉ cũng suy nghĩ giống như đại
thúc, cho là bọn tiểu bối nên được luyện rèn từ thế lực cấp thấp, để cho họ hiểu được sự sâm nghiêm về khác biệt thế lực, tự cố gắng mà phấn đấu tiến giai, chứ không nên dựa dẫm vào cha chú mình.”

“Cho nên,
từ khi còn bé, Thiến tỉ đã được đưa tới Tinh Vân Các chúng ta. ờ, tỉ ấy
cũng đã đột phá Khai Nguyên cảnh như Đồ đại ca, hiện tại cảnh giới cũng
đã vững chắc, chắc chẳng mấy nữa sẽ đi ra.”

Khang Trí đưa Tần Liệt tới chỗ ở, chỉ vào gian lầu ba tầng bên cạnh giải thích.

Gian lầu kia có kiến trúc rất đẹp, trên tường có nhiều hình vẽ linh thú, lại có hòn non bộ, rừng trúc nhỏ, rất tĩnh lặng, tao nhã.

Gian nhà
trệt Tần Liệt ở cũng có ba phòng, nhờ ảnh hưởng của gian lầu của Trác
Thiến, nên cảnh vật xung quanh cũng đẹp, và vô cùng yên tĩnh, cực kỳ
thích hợp để tu luyện.

“Thường ngày ta với Hàn Phong Chử Bằng
đều ở trong các, tối mới ra ngoài chơi. Ngươi có chuyện gì cứ đến tìm
chúng ta, ừ, đúng rồi, tối nay chúng ta ra ngoài chơi đi, bọn ta coi như mời khách từ xa tới dùng cơm tẩy trần!” con mắt nhỏ của Khang Trí sáng
ngời, khuôn mặt béo toát ra một tia mập mờ, “Ta đưa ngươi tới một nơi
hay lắm!”

Tần Liệt kinh ngạc, “Hôm nay vậy thôi đi, ta đi cả
ngày cũng mệt rồi, tí nữa muốn tới Tàng kinh lâu mượn vài cuốn sách xem. Ta biết quá ít về võ đạo, muốn có thêm ít kiến thức. Ngày mai ta còn
phải tới chỗ Diêu đại sư, không có thời gian đâu, hôm khác đi.”

“Vậy thì thôi, chờ Đồ đại ca ra rồi mọi người cùng đi chơi. Chắc chắn nghe
chưa? Tới lúc đó không được từ chối nữa!” Khang Trí giả bộ giận dữ.

“Được rồi.” Tần Liệt bất đắc dĩ đáp.

Khang Trí Hàn Phong rời đi, Tần Liệt một mình đi về phía Tàng kinh lâu.

“Ồ, đây không phải tiểu tử ở Lăng gia trấn sao?” đang đi, bỗng vang tới một giọng nói sắc lạnh, một võ giả chừng ba mươi tuổi đang nhíu mày nhìn
Tần Liệt.

Tần Liệt quay đầu nhìn hắn, thấy trong Tàng khí lâu đang có một đám người đi ra.

Đám người này đều là người của Đỗ Hải Thiên, lúc trước từng đi theo hắn tới Lăng gia trấn, bức bách Lăng gia, nhờ lúc sau hắn rút Tinh Vân lệnh ra, mới khiến bọn họ xám mặt rút lui.

“Hắc hắc, tiểu tử kia từng
đính hôn với Lăng gia đại tiểu thư, nhưng mà bị hối hôn rồi.” một người
nhếch miệng mỉa mai: “Lăng gia thế mà lại được trèo lên cây cao, hai con nha đầu một bước lên trời, được Cưu bà bà của Thất sát cốc thu làm đồ
đệ, tên Lăng Thừa Nghiệp kia… làm sao lại dám để cho một tên tiểu tử ảnh hưởng tới tiền đồ của nữ nhi hắn!”

“Đúng đúng, nếu ta mà là Lăng Thừa Nghiệp, ta cũng giải trừ hôn ước ngay.” Một người khác lên tiếng.

Cửa ra vào của Tàng kinh lâu và Tàng khí lâu đối diện nhau, nơi này võ giả ra vào rất nhiều.

Nghe thấy mấy lời giễu cợt, rất nhiều người dừng lại hứng thú đứng nghe, lại còn hỏi thăm, nghe ngóng xem là chuyện gì.

Đến khi nghe chuyện rồi, biết Lăng Thừa Nghiệp vì Lăng Ngữ Thi mà hối hôn
với Tần Liệt, đều lộ vẻ quái đản, nhìn Tần Liệt chỉ trỏ, nghị luận xôn
xao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.