Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế – Chương 113



Mẫn phu nhân ngồi ở chủ vị, Chu thị và Liễu thị đứng ở một bên, bọn người Cố Thanh Thù đứng ở bên khác. Cố Thanh Ninh và mẫu thân đi vào phòng bôi thuốc.

Mẫn phu nhân nhìn con dâu lớn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con nói đi.”

Chu thị nhìn thoáng qua Liễu thị, lại nhìn Cố Thanh Thù với đôi mắt đỏ ngầu, lúc này mới nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối ra.

Mẫn phu nhân nghe xong thì không có bất kỳ phản ứng nào, Liễu thị đang muốn nói gì đó cũng bị bà ngăn cản. Mẫn phu nhân nhìn về phía Cố Thanh Thù: “Thanh Thù, sao nghĩ thế nào?”

Cố Thanh Thù nhếch môi, vẻ mặt có vẻ do dự.

Mẫn phu nhân nói tiếp: “Con cứ nói theo suy nghĩ của mình, không cần kiêng kị.”

Cố Thanh Thù nghe tổ mẫu nói thế thì đi về phía trước một bước, nói: “Tổ mẫu, con không muốn gả đi.”

Mẫn phu nhân không hề nhíu mày dù chỉ một cái, chỉ nói: “Con đã nghĩ thông suốt chưa? Đã mang danh từ hôn thì sau này con không thể gả vào nhà giống Liễu gia là chuyện không thể nào.”

Cố Thanh Thù gật đầu: “Tổ mẫu, con suy nghĩ kĩ rồi.”

Rốt cuộc, Liễu thị cũng không nhịn được mà vội vàng nói: “Nương, Thanh Thù còn nhỏ sao biết nặng nhẹ, người cũng không thể tùy tiện làm ẩu.”

“Ta cảm thấy người làm ẩu chính là con.” Ánh mắt Mẫn phu nhân trở nên sắc bén, chưa đợi Liễu thị nói gì bà đã nói tiếp: “Tuy nói hôn nhân đại sư là do cha nương mai mối, nhưng chung quy người nào uống nước ấm lạnh tự biết. Con cho rằng mình đối với nữ nhi tốt, nhưng đối với chính con bé mà nói thì đó thật sự là chuyện tốt sao?”

Liễu thị ngây ngẩn cả người.

Mẫn phu nhân nói: “Ta sống hơn nửa đời người, không nói đến ăn muối gạo còn nhiều hơn các con, nhưng những chuyện nhìn thấy và trải qua cũng không ít. Cái gọi là nha hoàn thông phòng chỉ là nhạc dạo, không nhắc đến trưởng bối Liễu gia nghĩ thế nào, chỉ nói đến Liễu Tử Ký tôi. Hắn biết rõ Thanh Thù sẽ không vui, nhưng cũng không muốn làm trái ý trưởng bối. Hắn muốn lấy lòng hai bên nhưng lại không có bản lĩnh đó. Bây giờ Thanh Thù còn chưa gả đi, hắn đã muốn vị hôn thê tủi thân. Nếu ngày sau gả đi, chẳng lẽ con muốn Thanh Thù liên tục nhượng bộ sao?”

Lời này giống như búa tạ gõ vào lòng Liễu thị, khiến cho trong giây phút đó nàng không nói nên lời.

Chu thị cũng gả nữ nhi về nhà mẹ, cũng rất hiểu Liễu thị đang khó xử. Vốn dĩ nàng muốn sau này sẽ từ từ khuyên Liễu thị, không ngờ Mẫn phu nhân lại dùng lời nói như búa tạ đánh xuống. Nàng thở dài, nói: “Đệ muội, đây chính là nương và đại tẩu của muội. Thanh Thù còn chưa gả đi, bọn họ đã đánh mặt muội như thế, muội thật sự… Muốn vì nhà mẹ đẻ và để con gái mình chịu uất ức sao?”

Liễu thị cắn môi, nước mắt “Tốc tốc” rơi xuống, nàng cũng không nhịn được nữa mà bụm mặt dựa vào vai Chu thị khóc lên.

Mẫn phu nhân nhìn nàng, trong ánh mắt cũng ẩn chứa sự đau lòng. Bà đứng lên: “”Được rồi,, chuyện này thê tử lão Nhị không tiện ra mặt, lão bà này cũng không thể phớt lờ được. Thanh Thù là cháu ruột của ta, ta cũng nên tự mình đi đến thông gia đòi một lời giải thích.”

Cố Thanh Thù ngây ngẩn cả người, mặc dù nàng tức giận nói muốn hủy hôn, nhưng nàng không ngờ thật sự có thể từ hôn được. Bởi vì chuyện từ hôn này không chỉ tổn hại thanh danh nữ tử, mà cũng sẽ làm ảnh hưởng thanh danh nhà mình, càng không nhắc đến Liễu gia là nhà ngoại của nàng. Trước đó, Liễu thị không cho phép nàng từ hôn, cho dù nàng khổ sở cũng không hề oán trách mẫu thân, vì nàng hiểu rõ chuyện này khó thế nào.

Cho nên, sau khi chuyện này được giải quyết dễ dàng như trở bàn tay, nàng cũng không thể tin được.

Cố Trạch Hạo nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của tỷ tỷ, còn tưởng rằng tỷ ấy đang lo lắng thanh danh của mình bị ảnh hưởng, nên nói với vẻ khí thế ngất trời: “Tỷ yên tâm, cho dù sau này tỷ không thể gả đi được thì đệ sẽ nuôi tỷ.”

“Tiểu tử thúi, đệ rủa ta đó hả!” Cố Thanh Thù đáp trả theo phản xạ có điều kiện.

Cố Trạch Hạo không hề tức giận, trước đó khi thấy Cố Thanh Thù khóc, hắn hơi luống cuống tay chân. Bây giờ thấy nàng khôi phục dáng vẻ bình thường, cho dù bị mắng hắn cũng cảm thấy dễ chịu.

Trái lại, sau khi Cố Thanh Thù mắng xong lại hơi hối hận, nàng lúng túng nói: “Nhưng mà… Vẫn phải cảm ơn đệ.”

Cố Trạch Hạo gãi đầu một cái, có vẻ không được tự nhiên: “Tỷ khách sáo với đệ làm gì…”

Hai tỷ đệ nhìn nhau, đều bật cười “Ha ha” một tiếng.

Vốn dĩ Liễu thị đang lo lắng, khi nhìn thấy dáng vẻ hai người họ cũng không nhịn được mà lắc đầu cười.

Nụ cười này phá vỡ bầu không khí ngưng trọng trong sảnh, ngay cả Chu thị cũng cười theo: “Đây mới là dáng vẻ của người một nhà nên có chứ!”

Lúc Cố Thanh Ninh đỡ Đào thị đi ra thì thấy cảnh này. Nàng như bị lây nhiễm, khi nhìn Cố Trạch Hạo nàng lại không tự chủ được mà nghĩ đến Phụng Triển năm đó.

Vì mẫu thân mất sớm, nàng phải gánh vác trách nhiệm trưởng tỷ như nương, có thể nói Phụng Triển được nàng dạy dỗ từ bé lớn lên. Lúc trước, nàng phải gả vào trong cung, mặc dù tỏ vẻ bình thường nhưng trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Chỉ là nàng che giấu quá tốt cho nên không ai nhìn ra, chỉ có Phụng Triển nhìn ra được.

Khi đó, Phụng Triển còn rất nhỏ, song y lại đứng trước mặt nàng như tiểu nam tử hán mà nói: “Nếu tỷ tỷ không muốn gả thì đừng gả, đệ nuôi tỷ.”

Lúc đó, nàng nghĩ chắc là lời nói trẻ con, nhưng lúc này nhớ lại thì lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Điều này cũng làm cho Cố Thanh Ninh càng quyết định muốn đi đến Tây Bắc tìm ra chân tướng chuyện năm đó, trả lại trong sạch cho Phụng Triển.

Đào thị thấy nàng giống như đang ngây ngẩn cả người thì nhẹ nhàng cầm tay nàng, hiểu ý nói: “Có phải nhớ đến Trạch Mộ không?”

Cố Thanh Ninh: “…”

Đào thị lại nghĩ là mình đoán đúng: “Cho dù Trạch Mộ không thích nói chuyện, nhưng thật ra rất quan tâm con. Con cũng không cần phải ước ao mình giống Mộ Thanh.”

Cố Thanh Ninh rất muốn cười lạnh hai tiếng biểu hiện thái độ của mình, nhưng nàng sợ Đào thị đau lòng nên vẫn nuốt lời muốn nói xuống.

Nàng cảm thấy dựa vào quan hệ giữa nàng và Cố Trạch Mộ, có lẽ hắn rất hi vọng nàng không thể gả đi.

Lúc Cố gia quyết định muốn từ hôn thì Liễu gia cũng đang bàn chuyện này. Bầu không khí trong sảnh rất nghiêm túc, gần như toàn gia đều đến đông đủ.

Sắc mặt Liễu thái phó nghiêm túc nhìn bọn họ một lượt, cuối cùng nhìn về phía Liễu Tử Ký: “Tử Ký, con nói đi.”

Trên mặt Liễu Tử Ký còn có vết thương, vẻ mặt ũ rủ, khẽ nói: “Tổ phụ, đều là lỗi của con, con…”

Bỗng nhiên Liễu thái phó vỗ bàn một cái: “Ta bảo con nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”

Tất cả mọi người bị dọa đến im lặng, lúc này Liễu Tử Ký mới ngẩng đầu ấp úng nói chuyện đã xảy ra.

Hồi lâu sau Liễu thái phó cũng không nói gì, lúc này bầu không khí im lặng đến mức kim rơi cũng nghe tiếng, tất cả mọi người không dám thở mạnh,

Ánh mắt Liễu thái phó nặng nề mà nhìn Liễu Tử Ký: “Ban đầu, con ở trước mặt ta thề thốt muốn cưới biểu muội. Sau đó lúc nghị thân, ta cũng ở trước mặt cô cô con cam đoan nhất định sẽ đợi biểu muội con. Bây giờ ầm ĩ ra chuyện thế này, đừng nói là cưới, sau này còn mặt mũi nào mà gặp mặt cô cô con và biểu muội nữa hả?”

Liễu Tử Ký nghe mỗi câu nói của Liễu thái phó thì càng cúi thấp đầu hơn. Lúc hắn nghe được câu sau cùng thì sắc mặt trở nên hoảng hốt mà nhìn Liễu thái phó: “Tổ phụ…”

Liễu phu nhân nhìn dáng vẻ đáng thương của cháu trai, không đành lòng mà vội nói lời bảo vệ: “Ông cần gì phải nói những lời này dọa hài tử chứ?”

“Ai nói ta dọa hắn?” Liễu thái phó lạnh lùng nhìn thê tử: “Xem như con dâu không hiểu chuyện, vậy sao bà lại đi theo làm loạn chứ hả. Như Trăn là con gái ruột của bà, Thanh Thù là cháu gái ruột của bà, chỉ sợ người ngoài làm bọn chúng uất ức, mà bà thì hay rồi, tự làm cho con mình uất ức? Bà xứng làm nương, làm ngoại tổ mẫu không?”

Mặt Liễu phu nhân đỏ bừng lên, bà và trượng phu kết hôn bốn mươi năm, không ngờ khi già lại bị trượng phu răn dạy trước mặt bao nhiêu người. Mà mẫu thân Bạch thị của Liễu Tử Ký vừa xấu hổ lại vừa tức giận, hận không thể chui xuống khe đất.

Xưa nay Liễu thái phó nói chuyện vẫn như thế, cho dù đối mặt với thê tử và con dâu cũng không nể mặt. Cuối cùng, vẫn là nhi tử Liễu Truyện đến hòa giải.

Nhưng mà Liễu thái phó không vì thế mà dịu lại, ông mắng nhi tử một trận: “Đều là con mang thói xấu, khiến cho cả nhà rối loạn không yên…”

Liễu Truyện bị mắng mặt mày xám xịt, vô cùng bất đắc dĩ. Hắn đã là Thị Lang bộ Hộ, bên ngoài đều được mọi người kính trọng, kết quả trở về nhà còn bị cha mắng. Nhưng hắn lại không hề cảm thấy mình có lỗi, ngoại trừ hắn đào hoa thì cũng không có thói xấu gì khác. Lại nói, nam nhân tam thê tứ thiếp không phải chuyện rất bình thường sao? Mặc dù người trong phòng hắn hơi nhiều nhưng hắn cũng không ăn chơi trác táng.

Đến khi Liễu thái phó vừa mắng xong, Liễu Truyện mới nói: “Cha, Cố gia này làm chuyện bé xé ra to, chỉ hai nha hoàn thông phòng thôi mà, cũng không để bọn họ sinh hài tử. Nếu Thù Nhi không thích thì tới đuổi đi là được. Chuyện này ầm ĩ lớn như thế, Trạch Hạo còn đánh Tử Ký, con làm cữu cữu còn chưa nói gì đó!”

Liễu thái phó không nói gì đã ném chén trà trên bàn lên người Liễu Truyện: “Con muốn quấy tung chuyện hôn sự của con con thì bây giờ hãy đi đến phủ quốc công nói đi!”

Mặc dù Liễu Truyền né tránh được chén trà nhưng vẫn bị nước trà vẩy lên người. Vốn dĩ hắn còn tức giận, khi nghe phụ thân nói câu này thì không để ý đến hình tượng, không thể tin nói: “Cha, cha có ý gì! Chuyện này không phải chỉ là chuyện nhỏ sao? Sao nghe giọng điệu của cha thì giống như ầm ĩ đến mức muốn từ hôn thế?”

Liễu thái phó lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Con cảm thấy đây là chuyện nhỏ, nhưng người ta chưa chắc cảm thấy như thế.”

Liễu Truyện gượng cười nói: “Cha, ngài nói đùa gì thế? Không nói đến chuyện từ hôn này sẽ làm ảnh hưởng thanh danh của Thanh Thù, chỉ nói nếu như thật sự từ hôn thì chẳng phải hai nhà sẽ trở thành kẻ thù sao. Cố gia không, không đến mức…”

“Năm đó, mẫu tộc của tiên Thái hậu là Cố gia. Cố thị vì Định Quốc công phong lưu nên uất ức mà chết. Khi đó, Uy Quốc công Cố Tông Bình mới chỉ là thanh niên hai mươi tuổi. Sau khi muội muội ruột hạ táng, ông ta dùng trường thương đánh vào phủ Định Quốc công, khiến cho Định Quốc công phải lập lời thề giao tất cả gia nghiệp cho đôi nhi nữ con vợ cả. Lúc đó, phủ Uy Quốc công không phải như bây giờ, so ra, phủ Định Quốc công uy thế hiển hách, cả hai giống như trên trời dưới đất. Khi đó, phủ Uy Quốc công không hề sợ hãi chút nào chứ nói chi bây giờ?”

Liễu thái phó vừa dứt lời, mặt Liễu Tử Ký lập tức trắng bệch. Hắn vội vàng quỳ xuống trước mặt tổ phụ, cầu khẩn nói: “Tổ phụ, con sai rồi, con đi xin lỗi cô cô và Thanh Thù, con không muốn từ hôn!”

Liễu thái phó nhìn cháu trai, vừa đau lòng lại tiếc rèn sắt không thành thép: “Sớm biết có hôm nay thì khi đó con đi làm gì?”

Liễu Tử Ký đã không còn dáng vẻ ương ngạnh như ngày thường, hắn hốt hoảng nghe tổ phụ dạy bảo.

Đúng lúc này, bên ngoài có nha hoàn nơm nớp lo sợ đến báo nói là có người đến thăm.

Liễu Truyện buồn bực, nghe vậy thì nói: “Nói hôm nay phủ chúng ta có việc, mời đối phương hôm khác hãy đến.”

Nha hoàn cũng không nghe lệnh mà lại hơi do dự, muốn nói lại thôi.

Liễu Truyện tức giận nói: “Nghe không hiểu lời ta nói sao!”

Nha hoàn bị dọa đến “Lộp cộp” quỳ xuống.

“Đại gia, người tới là… Là Uy Quốc công phu nhân.”

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.