Hôn Trộm 55 Lần

Chương 292: Nhìn cho rõ tôi là ai (2)



Lời nói của Kiều An Hảo, lập tức nhiễu loạn Lục Cẩn Niên, lời trong miệng
anh chợt ngừng lại, vẻ mặt sững sờ một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm
chằm Kiều An Hảo hai giây, bỗng nhiên cúi đầu, ngăn chặn môi của Kiều An Hảo.

Động tác của anh quá mức đột ngột, Kiều An Hảo không hề
phòng bị, đợi đến lúc đầu óc cô tỉnh táo lại, đầu lưỡi nóng bỏng của Lục Cẩn Niên, ở trong miệng cô hung hăng càn quét.

Nụ hôn của anh,
rất mạnh mẽ cũng rất thô lỗ, giống như phát tiết cái gì, thỉnh thoảng
bởi vì không khống chế được sức lực, làm đau cô.

Không gian trong xe có chút nhỏ, tay Lục Cẩn Niên kéo quần áo Kiều An Hảo một lúc lâu,
cũng không kéo xuống được, cuối cùng dứt khoát từ phía dưới, trực tiếp
vén váy dài của cô lên, đẩy tới phần eo của cô, sau đó kéo quần lót của
cô ra, liền không chút do dự xông vào thân thể của cô.

Anh gắt
gao đè nặng lên thân thể của cô, không cho cô nhúc nhích, anh dùng sức
rất lớn muốn cô, biết sẽ làm đau cô, lại hết lần này đến lần khác không
có chút thương hương tiếc ngọc, giống như cô làm cho anh đau, toàn bộ
đều phải trả lại cho cô, anh không quan tâm, dùng sức càng lúc càng
mạnh, cuối cùng Kiều An Hảo bị đau có chút chịu không nổi, nhịn không
được hít một hơi, giọng nói mềm yếu, kêu một câu: “Đau.”

Lục Cẩn
Niên nghe thế, cả người hơi dừng lại một chút, nhưng kế tiếp sức lực lại nặng hơn ác hơn, nước mắt của Kiều An Hảo cũng vì bị đau mà chảy ra
ngoài, anh cúi đầu, xuyên thấu qua hoàng hôn mờ nhạt ngoài của sổ xe,
thấy trên mặt cô ẩm ướt, cánh môi gắt gao mím lại, sau đó cúi đầu, giống như liều mạng ngăn chặn môi cô, cắn xé.

Đã có một đoạn thời gian thật dài, Kiều An Hảo chưa trải qua hành hạ giống như địa ngục thế này, e rằng thời gian bị kéo dài, lúc cô không biết đã qua bao lâu, người
đàn ông trên người rốt cục cũng dừng động tác lại.

Kiều An Hảo
đau quá theo bản năng cuộn thân thể mình, Lục Cẩn Niên bị động tác rất
nhỏ này của cô, kinh ngạc một cái, vươn tay nắm chặt cằm của cô, đối
diện ánh mắt của cô, đáy mắt anh có chút đỏ, mang theo một cảm xúc điên
cuồng tuyệt vọng cùng đau đớn, cánh môi không ngừng run run, hơi thở có
chút không ổn định phun ra mấy chữ: “Nhìn cho rõ ràng tôi là ai?”

“Nhìn rõ ràng chưa?” Anh hỏi xong, giọng nói nghiêm khắc chất vấn một cái.

Bởi vì âm điệu quá lạnh, cả người Kiều An Hảo nhịn không được sợ run lên.

Lục Cẩn Niên thấy hành động cô như vậy, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh,
giống như mang theo vài phần suy sụp tinh thần, buông lỏng cằm của cô
ra, người lui về sau một chút, cười nhẹ hai tiếng, tiếp tục thấp giọng
nói lảm nhảm với mình một câu: “Thôi, là tôi có suy nghĩ viễn vông, em
làm sao có thể nhìn đến tôi?”

Giọng nói của anh vừa lạnh vừa kìm
nén, suy sụp tình thần một lát, trong miệng nói, lộn xộn, Kiều An Hảo
nghe một đầu mờ mịt, không giải thích được, nhưng không có lên tiếng nói chuyện nữa.

Trong xe trong nháy mắt trở nên có chút yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên sông.

Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Lục Cẩn Niên đã bình tĩnh lại, anh rút khăn
tay không nói được một lời, đơn giản lau sạch một chút, sau đó sửa sang
lại quần áo, ngồi ở trên xe dừng một lát, muốn quay đầu lại nhìn Kiều An Hảo một cái, cuối cùng vẫn không nhìn, chỉ yên lặng cầm điện thoại di
động của mình, sau đó vươn tay, đẩy cửa xe ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.