Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Đừng Khóc (Biệt Khóc) – Chương 67: Đường Nhiễm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc Đoạn Thanh Yến còn đang kinh ngạc với thân phận vị khách nhân thần bí này, người đàn ông đi phía trước ba người vẫn chưa dừng lại, đi thẳng đến bên chỗ chủ vị Hàng lão thái thái ngồi.

Hắn cúi người, thần sắc kính cẩn bình tĩnh: “Hàng nữ sĩ, những người đã từng học trà nghệ đều ở đây.”

“……”

Nghe thấy cái xưng hô kia, Đoạn Thanh Yến sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn. Chờ tầm mắt rơi xuống, cô mới nhớ tới chuyện phiếm mà những người hầu Đường gia bát quái.

Vị quản gia này họ Khâu, kêu Khâu Dực, đã ở Đường gia hai ba mươi năm.

Đồn đãi hắn cũng không phải xuất thân từ gia đình huấn luyện lễ nghi chính thống, hai ba mươi năm trước chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ. Sau một lần ẩu đả, hắn bị người đánh trọng thương, thiếu chút nữa chết ở ven đường, khi đó Hàng Vi trùng hợp đi ngang qua, cũng chính là Hàng lão thái thái khi còn trẻ, bà cho người mang về cứu chữa, lúc này mới nhặt về một mạng.

Hàng Vi từ rất sớm đã gả vào Đường gia, chồng chết sớm, một tay chống đỡ gia nghiệp Đường gia giữa bầy sói dữ, thủ đoạn tâm kế có thể nói là ngoan độc.

Không ai biết lúc trước vì sao bà lại cứu một tên lưu manh không quan hệ lại sắp bỏ mạng. Bọn họ chỉ biết từ đó về sau, những người từng có hiềm khích với Đường gia khi nhắc tới Khâu Dực, đều nghiến răng nghiến lợi mà nói hắn là con chó trung thành nhất bên cạnh Hàng Vi.
Cũng bắt đầu từ khi đó, Khâu Dực xưng hô với Hàng Vi theo bất luận kẻ nào, chỉ kêu bà là “Hàng nữ sĩ”.

Hàng Vi từ một quả phụ trẻ bị mọi người khinh thường, cho tới bây giờ ai nhắc tới cũng chỉ dám xưng một tiếng “Hàng lão thái thái” mà chữ Đường của đại gia chi chủ cũng không dám thêm, Khâu Dực xưng hô với bà mấy chục năm như một, chưa bao giờ đổi.

Hàng lão thái thái hiển nhiên cũng đã tập mãi thành thói quen.

Bà chưa động thanh sắc mà giương mắt, ánh mắt chậm rãi đảo qua ba người Đoạn Thanh Yến.

Bị tầm mắt kia quét qua, Đoạn Thanh Yến lập tức cúi đầu, nhưng bản năng vẫn không kìm được rùng mình ――

Hàng lão thái thái ở Đường gia mấy chục năm, ánh mắt khí thế kia quả thực không phải nói chơi.

Đoạn Thanh Yến rất thức thời, không thích mơ mộng, không hứng thú trèo cao. Hơn nữa cô cũng nghe nói qua Hàng lão thái thái là một chủ nhân tâm tư tàn nhẫn ngay cả cháu gái ruột cũng không lo, cho nên cô lúc này chỉ liều mạng lẩm bẩm trong lòng “Không phải mình không phải mình không phải mình”.

Trà thất yên tĩnh vài giây, Đoạn Thanh Yến nghe thấy lão thái thái nói: “Kêu cô ta lại đây đi.”

“……”

Đoạn Thanh Yến trộm giương mắt, sau đó liền thấy Hàng lão thái thái đưa tay chỉ vào chính mình.

Đoạn Thanh Yến: “……?”

Cô hôm nay là đụng phải tà thần nào rồi?

Hàng lão thái thái lên tiếng, Đường gia ngoại trừ Khâu Dực có ai dám không nghe.

Đoạn Thanh Yến trong lòng cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể căng da đầu, hít sâu một hơi tự giác mà bước tới phía trước.

Tới vị trí của trà nghệ sư, Đoạn Thanh Yến khẩn trương mở to mắt, theo kinh nghiệm đã học trà nghệ mấy năm trước quan sát hộp đựng đầy lá trà trước mặt, phân biệt chủng loại, phân biệt tỉ lệ chất lượng.

Trong khi Đoạn Thanh Yến còn đang tỉ mỉ quan sát, Hàng lão thái thái nói chuyện với Lam Cảnh Khiêm ngồi đối diện.

“Lam tiên sinh đột nhiên tới cửa, trong nhà không kịp chuẩn bị. Trà nghệ sư hiện giờ không ở trong nhà, chỉ có hai ba người hầu đã từng học qua trà nghệ. Nếu bọn họ có chỗ nào thất lễ, vậy cũng chỉ có thể xin Lam tiên sinh bao dung.”

Lời này ngữ khí cũng không tính là khách khí, Đoạn Thanh Yến nghe được trong lòng khẩn trương, cô nhìn trộm sang bên kia.

Nam nhân ngoại hình thanh tuấn lại tựa hồ không chút nào ngoài ý muốn, chỉ thanh lãnh mà nói tiếp: “Khóa học trà đạo đầu tiên của tôi chính là ở Đường gia. Khi đó hành sự thô lỗ không biết lễ nghĩa, nên đa tạ ngài đã bao dung.”

Hàng lão thái thái: “Phải không? Ta đã không nhớ rõ.”

Lam Cảnh Khiêm đạm đạm cười, mặt mày lộ ra tia lạnh lẽo: “Ký ức của tôi rất tốt.”

“Con người sống trên đời, có đôi khi trí nhớ không thể tốt như vậy, chuyện cũ vướng đủ, đường là đi không xa. Canh cánh trong lòng chút chuyện xưa, đối người đối mình cũng đều bất lợi ―― Lam tiên sinh nói xem phải không?”

“Ngài là trưởng bối, ngài nói đúng.” Lam Cảnh Khiêm lạnh nhạt, lại giương mắt, “Nhưng vãn bối luôn có cái nhìn của vãn bối.”

Sắc mặt Hàng lão thái thái hơi trầm xuống: “Ví dụ như.”

Lam Cảnh Khiêm không nói gì.

Cặp con ngươi bình tĩnh rốt cuộc có cảm xúc gợn lên, không biết ở đáy lòng có sóng to gió lớn như thế nào, nhưng ở trên mặt lại không hiện vài phân.

Giây lát sau, Lam Cảnh Khiêm thoáng nở nụ cười: “Vãn bối cảm thấy, lau sạch quá khứ tương đương xóa bỏ một người. Nếu không phải chuyện cũ, vậy vãn bối cũng khó có được thành tựu hôm nay, chỉ sợ càng sẽ giống như lời của ngài năm đó ―― không xứng cùng ngài ngồi chung mà nói chuyện.”

“……!”

Đoạn Thanh Yến căn cứ theo chủng loại lá trà để chọn lựa dụng cụ, nghe thấy câu này bỗng tay run lên. Cóng xúc trà* trong tay đụng vào ấm trà, tiếng va chạm thanh thúy.

*Là thanh nhỏ cuốn cong để xúc trà trong hộp cho vào ấm pha, cóng xúc trà còn có công dụng ngăn phần tay chạm đến trà có thể làm ảnh hưởng hương của trà.

Hàng lão thái thái lạnh lùng nhìn qua.

Đoạn Thanh Yến vội vàng thấp giọng xin lỗi, cúi đầu, trong lòng kêu khổ thấu trời ――

Nếu nói vừa nãy chỉ là sóng ngầm kích động, vậy câu nói cuối của Lam Cảnh Khiêm hiển nhiên đã xé bỏ lớp vỏ bọc, đem không khí đẩy đến điểm giới hạn.

May mà Hàng lão thái thái lúc này trọng tâm hiển nhiên không ở chuyện khác, sau khi cảnh cáo mà liếc Đoạn Thanh Yến một cái, bà quay lại nhìn Lam Cảnh Khiêm.

Đối diện vài giây, Hàng lão thái thái thế nhưng còn nở nụ cười lạnh nhạt: “Cho nên Lam tiên sinh hôm nay tới, là trách cứ ta lúc trước không biết châu ngọc, coi thường ngươi, nên đặc biệt quay lại đánh vào mặt ta sao?”

Theo giọng Hàng lão thái thái trầm xuống, không khí trong trà thất nháy mắt cũng đóng băng.

Đoạn Thanh Yến trong lòng run run, trên tay lại sớm có chuẩn bị mà căng thẳng. Đáy lòng cô mặc niệm đạo thứ nhất trình tự làm việc “Thang hồ”*, lấy ống trúc tròn múc nước suối đun sôi, từ từ đổ lên trên ấm.

*Trước khi pha trà, bạn cần dùng nước sôi để chần qua nồi, có thể loại bỏ mùi đặc trưng trong nồi, sau đó đun ấm sẽ giúp bay hơi hương thơm của trà.

Theo tiếng nước chảy xuống, sau trà hải* có giọng nam nhân vang lên: “Trong mấy năm vừa mới bị ngài đuổi khỏi nước, tôi xác thật có ý nghĩ như vậy.”

*Chuyên trà hay trà hải: là chén lớn bằng tử sa, gốm, sứ, hoặc thủy tinh có dung tích gần ngang hoặc lớn hơn ấm trà nhỏ, có miệng rót và có thể có hoặc không có quai, không có nắp, dùng để đựng nước trà đã pha từ ấm trước khi rót vào các chén nhỏ để uống. Có thể có lưới lọc trà dùng kèm. Ở Việt nam cũng có từ xưa và gọi là chén tống.

Hàng lão thái thái không dao động: “Hiện tại, đã không có?”

“Không thường có, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ nhớ tới.”

“Vậy hôm nay Lam tiên sinh là nghĩ đến mình nên ra đáp án như thế nào, lúc này mới đột nhiên tới cửa?” Hàng lão thái thái ngữ khí không khách khí hỏi.

Lam Cảnh Khiêm đạm thanh nói: “Đáp án tôi sớm đã nghĩ thông suốt. Ngài là mẹ Thế Ngữ, đương nhiên cũng là trưởng bối của tôi. Trưởng bối khắt khe, vãn bối chịu được liền chịu, chịu không nổi có thể né tránh ―― không thể chờ ngài đến hoa giáp chi năm (năm 60 tuổi), tôi lại trở về làm ra chút chuyện tự tổn hại thanh danh để trả thù.”

“……”

Lời này mặc dù không hề khách khí, nhưng sắc mặt Đường lão thái thái cuối cùng thoáng hòa hoãn chút.

Đoạn Thanh Yến ở bên cạnh rửa ấm xong, dùng cóng xúc trà lấy lá trà cho vào ấm, cho nước suối vào, lá trà tản ra theo tiếng nói chuyện, hơi nước bốc lên. Đến lúc này, Đoạn Thanh Yến mới cảm thấy hơi nước bốc lên khiến trà thất miễn cưỡng có chút ấm áp.
Sau khi hớt bỏ bọt trà, Đoạn Thanh Yến cẩn thận rót vào chén trà, lần lượt đưa tới trước mặt Hàng lão thái thái cùng Lam Cảnh Khiêm.

“Cảm ơn.”

Lam Cảnh Khiêm trầm giọng.

Đoạn Thanh Yến thụ sủng nhược kinh mà nhìn một cái. Sau đó cô liền phát hiện, Lam Cảnh Khiêm cũng không có thưởng trà, mà là đặt chén trà sang một bên.

…… Đây giống như không phải tiết tấu muốn nói chuyện hòa bình.

Đoạn Thanh Yến mới vừa sinh ra dự cảm, liền nghe thấy Lam Cảnh Khiêm mở miệng: “Tôi tuy rằng khinh thường việc trả thù, nhưng cũng không phải là người lấy ơn báo oán. Cho nên lúc trước ra đáp án kia, tôi cũng đã quyết định sẽ không tới cửa Đường gia, càng sẽ không cùng người liên quan Đường gia lui tới.”

Hàng lão thái thái đã đem chén trà đặt tới trước mặt, nghe vậy nheo mắt.

Động tác bà dừng lại, nhíu mày giương mắt: “Vậy ngươi hôm nay vì cái gì muốn tới đây?”
Lam Cảnh Khiêm: “Tôi muốn hỏi thăm ngài về một người.”

“……”

Hàng lão thái thái tựa hồ nghĩ đến cái gì, ánh mắt trong nháy mắt liền âm trầm, nhưng chung quy một chữ dư thừa bà cũng chưa nói, rũ mi mắt ――

“Ai.”

Lam Cảnh Khiêm đáy mắt bình tĩnh rốt cuộc bị xé rách, một chút trầm lãnh giãy giụa ra tới:
“Đường gia có phải có một đứa bé, tên là Đường Nhiễm hay không?”

“――!”

Đoạn Thanh Yến không hề phòng bị, tay cầm chén bỗng dưng run lên, cóng xúc trà tuột khỏi tay, lá trà rơi đầy bàn.

Tiếng cóng xúc trà đập vào trà hải cũng gọi lại tâm trí Hàng lão thái thái vừa mới cứng đờ, sắc mặt bà trầm xuống, chén trà trong tay đập mạnh xuống, phịch một tiếng, nước trà nóng bỏng bắn tứ tung.

“Khâu Dực!”

Giọng Lão thái thái chỉ trong vài giây ngắn ngủn đã trầm ách xuống.

Đoạn Thanh Yến còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác cánh tay phải bị siết chặt, vài giây sau sức kéo rất lớn làm cánh tay cô đau đến chết lặng ――

Khâu Dực im lặng ở trong góc không biết khi nào đã tiến lên, bất giác kiềm trụ cánh tay của cô, liền đem Đoạn Thanh Yến đang ngây ngốc trực tiếp kéo ra ngoài trà thất.

Mười mấy giây sau.

Cửa trà thất đóng lại thật mạnh.

Đoạn Thanh Yến bị kéo đi ra ngoài vài mét, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ―― trong nháy mắt này cô vô cùng tin tưởng lời đám người hầu nói, quản gia Khâu Dực khi còn trẻ chính là một tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Cô hoài nghi mình đã nghe cái gì không nên nghe, phải bị diệt khẩu.

Ngay khi Đoạn Thanh Yến tưởng tượng ra mình sẽ bị đưa tới một cái phòng tối rồi bị tròng bao tải, khớp hàm run lên kêu cứu cũng không kêu được, Khâu Dực kéo cô qua chỗ ngoặt hành lang, không báo trước mà buông lỏng tay ra.

“――!”

Không có sức kéo chống đỡ, chân Đoạn Thanh Yến mềm nhũn, cơ hồ thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Nam nhân tuổi đời đã gần nửa thế kỉ từ trên cao nhìn xuống, vô cảm liếc cô.

Đoạn Thanh Yến cảm thấy ánh mắt người này lạnh như đang nhìn cục đá, hoặc là một khúc gỗ mục.

Đoạn Thanh Yến hoài nghi đối phương đang suy xét giết chết cô như thế nào, nhất thời run run càng lợi hại: “Khâu khâu Khâu quản gia…… Tôi vừa nãy cái gì cũng không nghe được, tôi tôi tôi sẽ không nói ra ngoài……”

Khâu Dực không nói chuyện, lạnh nhạt nhìn cô, tựa hồ đang phán đoán độ tin cậy của lời này.

Sau một lúc lâu, xác nhận Đoạn Thanh Yến không phải diễn trò, xác thật sợ tới mức một bộ muốn đưa vào bệnh viện, Khâu Dực cụp mắt.

“Nhớ kỹ lời cô nói.” Giọng hắn không hề gợn sóng, bình tĩnh lại khiến người kinh hãi, “Nếu tôi nghe được cái gì không nên có, liền sẽ đem suy nghĩ khủng bố trong đầu cô biến thành sự thật.”

“……!”

Đoạn Thanh Yến đã sợ tới mức nước mắt lưng tròng, Khâu Dực không nói thêm một chữ, xoay người rời đi.

Chờ đến khi tiếng bước chân trên hành lang biến mất hồi lâu.

Đoạn Thanh Yến đột nhiên hít một hơi, sau đó kịch liệt mà ho khan, sặc đến nước mắt đều chảy xuống. Cô một bên đỡ tường liều mạng hô hấp, một bên dùng sức mà vỗ ngực thuận khí. Đoạn Thanh Yến mới cảm thấy chính mình đã sống lại.

Mà sau khi “sống lại”, ý tưởng đầu tiên nhảy lên trong não Đoạn Thanh Yến chính là, cái vị đang được vô số tạp chí kinh tế tài chính săn đón kia, thế nhưng là tới Đường gia tìm Đường Nhiễm.

Cô có nên nhân lúc Hàng lão thái thái còn chưa phát hiện mình là người hầu đưa cơm tới Thiên trạch bên kia, liều một phen đem chuyện này nói cho Đường Nhiễm hay không……


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.