Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 366: Mỏ quặng, cạm bẫy (2)



Ám Lân nghe xong giống như bị sét đánh, một lúc lâu cũng nói không ra lời.

Thánh Quân, người điên rồi!

Nhi tử thứ ba của U Vương là ai? Là nhi tử U Vương thương yêu nhất, thiên
phú cực cao, phong lưu tự nhiên, nói lý ra chính là tên háo sắc quần là
áo lượt.

Nữ nhân trong nhà (ở đây ý nói là thiếp thất) có ít nhất ba mươi mấy người, rảnh rỗi liền chạy đến ngõ hẻm làng chơi, hai năm
trước không cẩn thận nhiễm phải bệnh không hay, chỉ có thể dưỡng ở nhà,
mỗi ngày lấy nữ nhân ra để trút giận, gần như mỗi tháng cũng đều ném mấy cổ thi thể ra.

U Vương cố sức giấu giếm, nói hắn bế quan mới không bị truyền ra bên ngoài.

Thánh Quân giao Tô Lăng Dung cho một người như vậy, nếu thực sự gả đi, hẳn là sẽ không bị hành hạ đến chết, cũng chỉ có thể thê thảm sống qua ngày,
so với giết chết nàng ta còn tàn nhẫn hơn!

Nhưng ở mặt ngoài, Dạ
Quân Mạc chỉ hôn vô cùng hợp lý, Linh Vương và U Vương kết thân, gia thế và thực lực đều vô cùng phù hợp, hơn nữa, thanh danh ở bên ngoài của
nhi tử thứ ba của U Vương cũng không có vấn đề gì, ai cũng không thể từ
chối.

Không biết sau khi Tô Lăng Dung biết tin tức này sẽ hối hận đã ra tay với Bạch Vũ hay không.

Quả nhiên, sau khi Tô Lăng Dung và Linh Vương nhận được ý chỉ chỉ hôn, Tô
Lăng Dung suýt nữa ngất đi, khóc đến hoa lê đẫm mưa(*), lập tức trở về
Ám Dạ Đế Quốc, muốn phụ thân nghĩ cách từ chối cửa hôn sự này.

(*)Nguyên văn: Hoa lê đái vũ. Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ
khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm
của người con gái

Tô Lăng Dung không ở Đại Lục Thanh Mộc quấy
rối, tâm tình Bạch Vũ thoải mái hơn rất nhiều, Trảm Nguyệt thuận lợi lên tới cấp 3, lại hao phí 260 điểm linh lực của nàng, nhanh chóng luyện
Khô Mộc Phùng Xuân đến tầng thứ 3, có thể một mạch khôi phục 20% sức
chịu đựng, làm lành vết thương bên ngoài cực nhanh.

“Thật ngoan!
Không hổ là mãn tư chất, mới bắt đầu tu luyện lại nhanh như vậy.” Bạch
Vũ vui rạo rực ôm Trảm Nguyệt, bốn mắt nhìn nhau, hai mắt Bạch Vũ vụt
sáng lên: “Cái đầu không lớn, ngươi cũng đã là cấp 3, tại sao lại vẫn
nhỏ như vậy?”

Bây giờ, lực tấn công của Trảm Nguyệt Hắc Miêu là
27, lực phòng ngự 27, sức chịu đựng 31, thuộc tính chia rất đều, nhưng
cái đầu vẫn nhỏ bé, xinh xắn như lúc đầu.

Bộ dạng của Tiểu Thanh
và Tiểu Bạch cũng tương đối chậm chạp, bây giờ đã đến cấp 3 cũng chỉ lớn hơn một vòng so với trước kia, Trảm Nguyệt chỉ vừa mới không lâu.

Dạ Quân Mạc ngẩng đầu lên từ cạnh bàn ghi chép, nhìn thoáng qua Trảm Nguyệt, nghĩ sâu xa: “Nó không lớn.”

“Ừm? Trảm Nguyệt Hắc Miêu không lớn sao? Chưa từng nghe nói mà.” Bạch Vũ sờ sờ Trảm Nguyệt, tò mò nhìn về phía Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc đứng dậy đi tới bên cạnh nàng, sờ sờ Trảm Nguyệt: “Trảm Nguyệt Hắc Miêu của nàng sẽ không lớn lên.”

Vì Trảm Nguyệt của nàng, là Vua của bộ tộc Trảm Nguyệt Hắc Miêu, đã đi
theo bên cạnh nàng từ vạn năm trước, bây giờ nghe được triệu hoán, vẫn
lập tức trở lại, chỉ tiếc nàng không còn nhớ rõ nó.

Bạch Vũ không nghe hiểu lời nói của Dạ Quân Mạc, nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình
vui vẻ của nàng. Không lớn cũng tốt, đương nhiên Tiểu Hắc Miêu là một
khối nho nhỏ mới là đáng yêu nhất.

“Vực Chủ, Trưởng lão Phục Mãn
phái người truyền tin đến, ông ấy đã phát hiện một mỏ quặng lớn ở Vực
Thanh Phong, đến nay cũng chưa từng bị khai thác. Bây giờ, ông ấy đã
phái người tiến vào thăm dò rồi.” Một đệ tử hăng hái tiến vào bẩm báo.

Ánh mắt Bạch Vũ sáng lên, quả nhiên phái Phục Mãn đi quản lý Vực Thanh
Phong là đúng. Mỏ quặng lớn, nếu thật sự có thể khai thác ra được kim
loại quá giá gì, thì có thể đáng giá rồi!

Muốn quản lí hai Vực, không có tiền là không thể được.

Những thứ trong nhà kho của Vực Thanh Linh lại có rất nhiều, hoàn toàn cung
cấp đầy đủ cho Bạch Vũ tu luyện, nhưng thật sự không có tinh thể, có thì cũng lấy hết đi xây dựng lại Vực Thanh Linh rồi. Vực Thanh Phong lại
càng không có tinh thể, lúc ước chiến, toàn bộ đã chuyển đến Vực Thanh
Linh rồi.

“Đi nói với Trưởng lão Phục Mãn, ta sẽ tự mình đi xem.” Bạch Vũ nói vô cùng vui vẻ.

Dạ Quân Mạc thản nhiên nhìn nàng một cái: “Tự nàng hãy cẩn thận, ta không
thể đi với nàng, hai ngày này ta muốn đến Đại Lục Xích Hỏa một chuyến.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.