Dư Nguyệt Nguyệt ở trên xe cùng thầy giáo đại chiến hai hiệp, sau khi hai người đều hoàn toàn thỏa mãn, thầy giáo lái xe đưa Dư Nguyệt Nguyệt về nhà. Dư Nguyệt Nguyệt cảm ơn thầy giáo, hơn nữa còn nói với hắn, năng lực cũng hắn rất tốt, bản thân chấp nhận hắn và Tiểu Ngọc, sau đó thỏa mãn về nhà. Sau khi về nhà Dư Nguyệt Nguyệt phát hiện trong nhà không có người, rõ ràng Chu Thành chở Tiểu Ngọc phải từ sớm đã trở về rồi, bà lập tức gọi điện thoại cho hai người, nhưng mà cả hai đều không nghe máy. Bà có chút lo lắng, vì thế vào thang máy xuống bãi đỗ xem, kết quả đến bãi đỗ xe phát hiện, chỗ xa có mất người cùng nhau ngồi xổm trên mặt đất không biết đang làm gì, dưỡng như còn truyền đến âm thanh ái muội.
Dư Nguyệt Nguyệt có dự cảm xấu, bà lập tức chạy tới, nhìn thấy mấy tên đàn ông ở trên mặt đất luân gian một cô gáu, trong miệng cô gái kia còn bị nhét quần lót, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở thống khổ, khắp nơi trên người đều là tinh dịch. Mà cô gái này, chính là con gái của bà, Chu Tiểu Ngọc.
“Đừng! Các ngươi hãy tha cho con bé!!!”
Nhìn thấy con gái của mình bị những tên đàn ông xa lạ xung quanh xâm phạm, Dư Nguyệt Nguyệt đau khổ thét chói tai, bà chạy nhanh đẩy những tên đàn ông kia ra, cố gắng bảo vệ con gái, mấy tên đàn ông bị đẩy ngã xuống đất rất bất mãn, bọn họ đều là những chủ nhân của tiểu khu này, còn có một người là bảo vệ bãi đỗ xe, bọn họ ở bãi đỗ xe thấy được Tiểu Ngọc nghèo túng thất thần, thú tính quá độ, vài người ăn ý mà bắt đầu cùng nhau chơi cô, mà chưa thực sự chơi đến cao hứng sao có thể dừng lại. Hơn nữa bọn họ nhìn thấy vị phu nhân vừa mới xuất hiện này cũng rất đẹp, bây giờ vì bảo vệ con gái mà nghiêng người, mông cong lộ ra, quả thực là hình dáng hoàn mỹ, mấy tên đàn ông càng thêm dâng lên dâm niệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.