Anh Cũng Có Ngày Này

Anh Cũng Có Ngày Này – Chương 64: “Sếp, để cho người ta sinh con cho anh đi.”



Bởi
vì hành động của Tiền Hằng, tất cả mọi người đều nín cười, đồng cảm nhìn Thành
Dao. Khuôn mặt của Thành Dao đổi màu liên tục, cũng may cô đã sớm quen làm việc
dưới sự đầu độc của Tiền Hằng, đối với kiêu hành động độc tính này thê chất
cũng tự lấy độc trị độc.


xoa xoa mặt, nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh tự nhiên.

Tiêp
theo chính là chương trình truyền thống của buổi sinh nhật, thay mặt cho tất cả
các đồng nghiệp trong công ty luật bộ phận hành chính đã đặt bánh gato cho Tiền
Hằng, thêm cái bánh Thành Dao tự làm, mọi người tắt đèn trong phòng, một cái
bánh thì cắm – “2”, một cái bánh thì cắm – “8”, thắp cho Tiền Hằng cây nên
“28”, vì anh mà hát bài chúc mừng sinh nhật.

Bầu
không khí vô cùng ấm áp, chỉ có khuôn mặt nhân vật chính của buổi tiệc sinh
nhật vẫn lạnh lùng như cũ.

“Tiền
par! Cầu nguyện đi!”

“Nguyện
vọng đầu tiên của tuổi hai mươi tám!”

Tiền
Hằng mím môi, nhìn mọi người ở công ty luật một lượt, sau đó thấy Thành Dao
đang ở trong đám người nhìn chằm chằm bánh ngọt, trông cô hơi không tập trung.

“Cầu
nguyện cầu nguyện! Sau đó thổi nên!”

Dưới sự thúc giục của mọi người, Tiền Hằng không
kịp suy nghĩ nhiều, anh vô thức nghĩ tới nguyện vọng năm nay của anh—————————— giải quyết
xong mối quan

hệ
với Thành Dao.

Sau đó thổi tắt nến.

Đêm
nay, Tiền Hằng vô cùng hỗn loạn, luôn cảm thấy giống như ngồi tàu lượn siêu tốc
vậy, vừa băn khoăn phải giải quyết Thành Dao thế nào, còn vừa phải canh phòng
nghiêm ngặt trông coi Thành Dao có làm chuyện gì khác thường với anh trước mặt
mọi người.

Cũng
may cuối cùng, Thành Dao vẫn lựa chọn thận trọng, không gây ra chuyện gì, sau khi
tiễn cô đi, Tiền Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng có lẽ là ngày có suy nghĩ đêm ắt nằm mơ, hộp
quà bày tỏ của Thành Dao đè nặng trong lòng Tiền Hằng, làm đêm đó anh đã mơ
thấy ác mộng, trong mơ Thành Dao mặc đầm ren đen, môi đỏ răng trắng, khá giống
như xà yêu nữ trong thoại bản, hơi thở của cô quấn quanh anh, nhẹ giọng dụ dỗ
anh

“sếp,
để cho người ta sinh con cho anh đi.”

Sáng
sớm ngày hôm sau, Tiền Hằng nhìn quầng thâm mắt của mình trong gương, bực bội
lại phức tạp.

Sớm biết thì anh đã đuổi cô đi từ sớm, Tiền Hằng
tức giận nghĩ, lần này thì hay rồi, hồng nhan họa thủy quả nhiên bắt đầu phát
công rồi.

Nếu
Tiền Hằng liên tục mơ thấy ác mộng, thì Thành Dao lại vô cùng sảng khoái.

Sau
khi sếp đi, không gian và lãnh địa cuộc sống của cô tiến thêm một bước mở rộng,
mặc dù phòng của Tiền Hằng vẫn còn giữ nguyên, nhưng toàn bộ phòng khách đều
thuộc về cô, cuối cùng cô cũng có thể mặc đồ ngủ đi lủng lẳng trong phòng khách
vào buổi tối. Hệ thống sưởi ấm cũng đã sửa xong, buổi tối cũng không lạnh đến
mức không ngủ được.

Ngày
hôm sau, cô gần như là tinh thần sảng khoái đến Quân Hằng, bắt đầu xử lý vụ
kiện của Lý Mộng Đình.

Bây giờ Lý Mộng Đình
đang giữ bản thỏa thuận chung thủy, vì vậy cô dồn lực vào tìm bằng chứng Trương
Hạo ngoại tình. Chỉ là trước đây Lý Mộng Đình hành động hơi bứt dây động rừng,
Thành Dao đã thử rất nhiều biện pháp, cũng không có kết quả.

Hỏi đồng nghiệp và hàng
xóm của Trương Hạo, muốn thông qua bên thứ ba mà đào ra chứng cứ, nhưng vẫn
thất bại. Trong xã hội hiện đại, không ai rảnh mà tham gia vào chuyện tranh
chấp gia đình của người khác, mọi người căn bản đều theo nguyên tắc nhiều một
chuyện không bằng bớt một chuyện, đối với việc thu thập bằng chứng của Thành
Dao thì nếu không phải là lấy lệ không biết thì chính là trực tiếp lãnh đạm từ
chối.

Lý Mộng Đình vẫn phấn
chấn, đưa ra đề nghị cho cô: “Hay là tìm lịch sử thuê phòng? Tớ không tin là
không tìm được!”

“Xâm phạm quyền riêng
tư, cho dù lấy được lịch sử thuê phòng thì cũng không hợp pháp, cộng thêm bọn
họ chưa chắc dùng thẻ căn cước cùng nhau đăng ký thuê phòng.”

“Tìm người theo dõi,
nhưng không chụp ảnh, chỉ cần theo dõi đến đoạn bọn họ đi thuê phòng, xác định
số phòng, sau đó tớ xông vào bắt gian lấy chứng cứ tại chỗ? Người khác không
thể bắt gian, nhưng tớ là vợ hợp pháp thì có thể bắt gian chứ?”

Nhưng đối với lời đề
nghị của Lý Mộng Đình, Thành Dao không thể không phủ nhận một lần nữa: “Không
được, trừ phi Trương Hạo và cô ta chạy tới phòng thuê của các cậu lăn lộn, chứ
nếu như ở khách sạn, thì cho dù cậu là vợ hợp pháp của Trương Hạo, xông vào bắt
gian thì cũng là chứng cớ bất hợp pháp, xâm phạm quyền riêng tư.”

“Vậy chúng ta gọi 110
báo cảnh sát nói phòng kia có gái mại dâm, để cho cảnh sát chấp pháp thu thập
bằng chứng gián tiếp cho chúng ta, cái này thì hợp pháp chứ?”

Thành Dao có chút không
biết làm sao: “Không hợp pháp. Hơn nữa cậu sẽ bị tạm giam hành chính vì báo cáo
sai sự thật.”

“Vậy
làm sao bây giờ?”

Thành
Dao suy nghĩ: “Cậu đừng vội, tớ lại suy nghĩ một chút.”


Mộng Đình nghe an ủi, cũng cười cười: “Không sao, tớ tin tưởng cậu, Dao Dao,
bây giờ cậu thật sự trở nên rất lợi hại rồi, mặc dù hai chúng ta đều tốt nghiệp
Học viện luật, nhưng thực tiễn của chúng ta thật sự không giống nhau, nếu không
phải cậu nói cho tớ, thì tớ còn tưởng rằng những biện pháp bắt gian kia của tớ
rất thông minh với rất tốt đấy.”

Thành
Dao ngẩn người, cũng đột nhiên ý thức được. Dân gian truyền đi rất nhiều cách
bắt gian lấy bằng chứng, không hề hợp pháp, đây cũng là những điều cô dần học
được từ các vụ kiện của các đồng nghiệp khác xung quanh cô.

Thỉnh thoảng khi các đồng nghiệp ăn trưa cùng nhau,
cũng trò chuyện một chút về vụ kiện, chỉ cần nghiêm túc lắng nghe, thì thật ra
có thể lọc được rất nhiều điểm kiến thức và thao tác hữu dụng từ những tin bát
quái. Trong lúc vô thức, Thành Dao mới phản ứng, bản thân cũng đã tích lũy
không ít kiến thức chuyên môn của người khác.

Chỉ
là vụ kiện của Lý Mộng Đình, cần phải lấy chứng cứ đột phá ở chỗ nào, thì Thành
Dao có hơi mịt mù.

Một
ngày cứ như vậy mà trôi qua tới giờ tan làm, Thành Dao thu dọn đồ xong, gửi tin
nhắn cho Tiền Hằng.

“sếp,
đợi lát nữa gặp ở nhà hàng!”

Trước
kia bữa cơm giải tán cứ không ngừng bị trì hoãn, tối nay cuối cùng cũng tìm
được thời gian, có thể ăn được.

Nhà
hàng là do Tiền Hằng chọn, lần này lại chọn một nhà hàng cơm Tây, cảnh quang
thanh cao, giá tiền còn thanh nhã hơn cảnh quang.

Nhưng
mà Tiền Hằng trả tiền, thì Thành Dao giơ hai tay hai chân bày tỏ không ý kiến.

Bởi
vì Tiền Hằng có một buổi họp, nên đến trễ hơn Thành Dao, Thành Dao liền tận
dụng khoảng thời gian này xem án lệ nước ngoài.

Lúc Tiền Hằng tới, cô
vẫn còn đang nỗ lực nghiên cứu, cho tới khi Tiền Hằng gọi cô, cô mới phản ứng.

Tiền Hằng ho khan một
tiếng, giống như thuận miệng không quá để ý hỏi: “Đang nhìn án lệ gì?”

Thành Dao cũng không để
ý: “Chỉ là một bản án lệ gia đình tàn khốc của nước Mỹ thôi.”

Tiền Hằng nhìn lướt qua
màn hình điện thoại của Thành Dao, anh rất hy vọng mình không thấy, nhưng đáng
tiếc thị lực 2.0 lại không dễ dàng bỏ qua cho anh.

“Cô gái quan hệ bằng miệng với bạn trai chưa cưới DINK nôn
ra tinh trùng để mang thai, bạn trai kiện cô ấy tội ăn cắp tinh trùng, tòa án
cho rằng tinh trùng xem như là một món quà trong hành vi tình dục tự nguyện,
không thuộc về ăn cắp…”

“Thành Dao, đừng xem mấy
thứ tà môn ngoại đạo lung tung gì đó ảnh hưởng đến công việc.”

Thành Dao đang chuẩn bị
cất điện thoại, thì đột nhiên nghe được giọng nói nghiêm túc của Tiền Hằng, cô
ngẩng đầu, mới nhìn thấy Tiền Hằng đang sầm mặt trợn mắt nhìn cô.

???

Thành Dao ngẩn người,
mới phản ứng được, Tiền Hằng đang nói về vụ kiện của Lý Mộng Đình sao? Biết cô
gần đây thu thập bằng chứng ngoại tình quá khó khăn, cho rằng cô muốn lấy bằng
chứng bất hợp pháp sao?

Cô lập tức lắc đầu: “Yên
tâm đi, sếp, tôi sẽ làm việc quy củ.”

Chỉ là không biết tại
sao, cho dù cô có bảo đảm rồi, thì Tiền Hằng vẫn tựa như không buông phòng bị
xuống, cả bữa cơm, anh tỏ ra vô cùng xa cách và mất tự nhiên, luôn cảm thấy cả
người đều vô cùng căng thẳng.

Có lẽ là áp lực công
việc quá lớn?

Thành Dao thân thiết
nghĩ, vậy thì trò chuyện chủ đề riêng tư một chút, không nhắc tới công việc.

“Sau
khi tôi báo cáo với ba mẹ tôi là chúng ta đã ‘chia tay’ rồi, ba mẹ tôi lại sợ
tôi không đi vượt qua bóng ma ‘thất tình’, cho nên muốn giới thiệu bạn trai mới
cho tôi, cười chết tôi mất.” Thành Dao quyết định lấy bản thân mình thả con
tép, bắt con tôm [1], dời đi sự chú ý của Tiền Hằng.

[1] Thả con tép, bắt
con tôm (             ): Gợi ý vấn đề để
lôi cuốn mọi người vào

cuộc
tranh luận bổ ích. Dựa theo tích Thường Kiến rất hâm mộ thơ Triệu Hổ, biết
Triệu sắp đến vãn cảnh chùa Linh Nham, Thường bèn đến trước đề hai câu thơ. Hôm
sau, Triệu đến, thấy bài thơ dở dang, liền đề thêm hai câu nữa, thành một bài
thơ tứ tuyệt rất hay.

Chiêu
này quả nhiên rất hữu hiệu, Tiền Hằng vừa mới nghe chuyện bát quái này, vừa rồi
còn tựa như coi thường ánh mắt của loài người, cuối cùng cũng nhìn về phía
Thành Dao, giọng nói của anh hơi nâng cao: “Cô muốn xem mắt?”

Anh
nhíu mày, vô cùng nghiêm túc nói: “Thành Dao, tình cảm không thể tạm bợ, miễn
cưỡng bản thân đi xem mắt, sẽ rất đau khổ. Cô không cần như vậy.”

Thành
Dao oán thầm trong lòng, xem mắt tệ như vậy sao? Cũng không đến nỗi đâu, chính
anh đi xem mắt còn gặp được đối tượng thích hợp mà? Xem mắt chưa chắc chắn là
sẽ không gặp được chân ái đâu!

Đáng
tiếc Thành Dao còn chưa phản bác, thì Tiền Hằng lại mở miệng khởi binh vấn tội:
“Hơn nữa cô đã quên đã đồng ý với tôi chuyện gì sao?”

“Hả?”

Tiền
Hằng nhìn Thành Dao chằm chằm, mím môi: “Tôi nói, trong hai năm không được nghĩ
đến yêu đương không được nghĩ đến kết hôn.”

“Không
có không có! Không có quên!” Thành Dao rất sợ Tiền Hằng cho rằng cô không tận
tâm với sự nghiệp không chịu dẫn dạy cô nữa, gần như là lập tức làm sáng tỏ,
nhân tiện tới nịnh bợ, “Tôi nhớ, trước khi gặp được người xuất sắc hơn sếp, thì
tôi sẽ không có loại ý nghĩ này! Anh có thể yên tâm! Nói là xem mắt nhưng mà
cũng chỉ đi qua loa thôi, bởi vì mẹ của anh ấy là bạn thân của mẹ tôi, từ chối
thẳng thì làm người ta quá mất mặt, tôi với anh ấy cũng xem như là có biết
nhau, tôi định ăn một bữa cơm với đối phương, coi như bữa cơm bạn bè tụ họp
thôi.”

“Hơn nữa anh ấy cũng
không tệ lắm, bởi vì anh ấy vẫn còn phải làm việc ở thành phố B, lần này tới
thành phố A đi công tác dĩ nhiên tôi phải đến làm chủ. Anh ấy sợ tôi tốn kém,
nói không thể ăn ở nhà hàng mắc, nên tôi dứt khoát hẹn anh ấy tới nhà ăn, vừa
vặn mua được rất nhiều hải sản.”

Tiền Hằng nghe giải
thích, có lẽ cuối cùng mới tin Thành Dao, anh không nói nửa lời, đúng lúc món
ăn chính lên, hai người liền yên lặng ăn.

“Lúc nào?”

Ngay tại lúc Thành Dao
đang cầm dao nĩa cố gắng cắt bò bít tết, thì giọng nói của Tiền Hằng đột ngột
vang lên.

Thành Dao ngẩn người:
“Lúc nào gì?”

Tiền Hằng mím chặt môi,
anh dời tầm mắt, nhìn đồ trang trí cách đó không xa: “Cô xem mắt, à không, ăn
cơm với người kia, lúc nào?”

Không đợi Thành Dao phản
ứng, Tiền Hằng lại bổ sung thêm một câu: “Tôi đang suy nghĩ sắp xếp công việc
gần đây, cô nói cho tôi hai người ăn cơm với nhau vào buổi tối ngày nào, tôi
không xếp công việc tăng ca cho cô.”

Á á á! Thành Dao vui
mừng nói: “Cám ơn sếp! Chúng tôi hẹn tối mai!”

“Ừ.”

Kết quả Thành Dao còn
không nhắc đến công việc, thì Tiền Hằng lại chủ động nhắc tới, anh lại hắng
giọng một lần nữa: “Vụ kiện của Lý Mộng Đình, có khó khăn không?”

Nói tới công việc, Thành
Dao liền tích cực hơn, cô quả thật có nghi vấn với việc thu thập bằng chứng của
vụ kiện, vì vậy đã nói đầu đuôi gốc ngọn với Tiền Hằng.

Ngay cả ánh mắt Tiền
Hằng cũng không động: “Rất đơn giản, làm công chứng điện thoại.”

“Hả?”

“Đến văn phòng công
chứng, hẹn thời gian, rồi dùng điện thoại của văn phòng công chứng để gọi cho
đối phương dưới sự chứng kiến của công chứng viên, dẫn dắt đối phương nói ra
thông tin ngoại tình, là được rồi. Phần sau thì giao cho công chứng viên cấp
chứng thư xác nhận, hợp pháp hữu hiệu, thuận tiện nhanh chóng.”

Hả? Còn có thể như vậy?!

Neu không phải đang ăn,
thì chỉ sợ Thành Dao đã lấy quyển sổ nhỏ ra ghi chép.

“Ngoại trừ trực tiếp đi
văn phòng công chứng, thì bây giờ còn có công chứng di động, có một vài công ty
công nghệ tự phát triển APP phần mềm, khách hàng tải ứng dụng của bọn họ rồi
gián tiếp gọi điện thoại, bản ghi cuộc gọi có thể được truyền trực tiếp lên nền
tảng và sao lưu đám mây của phần mềm, rồi sau đó nền tảng và đám mây thông qua
một vài phương tiện kỹ thuật mà kết nối với Trung tâm kỹ thuật văn phòng công
chứng, người sử dụng sau khi nhấp vào đăng ký công chứng, thì văn phòng công
chứng có thể truy cập trực tiếp vào tập tin âm thanh được lưu trữ trong đám mây
của phần mềm, sau đó cấp chứng thư xác nhận.”

Thành Dao buông dao nĩa
xuống, hoàn toàn bước vào trạng thái học tập, hiếu học hỏi: “Nếu mà so sánh,
thì có cảm giác công chứng phần mềm điện thoại này càng hiệu quả và thuận tiện
hơn rồi? Không cần đến văn phòng công chứng cũng có thể tự làm?”

“Công chứng điện thoại
yêu cầu phải hẹn thời gian với nhân viên công chứng, bây giờ khối lượng công
việc của nhân viên công chứng rất nhiều, nếu như cô không có người quen, thì
quả thật không quá thuận tiện, nhất là nếu như vụ kiện khẩn cấp, cần làm công
chức lập tức.” Tiền Hằng uống một ngụm cocktail không cồn, “Nhưng mà công chứng
điện thoại cũng chỉ mới có mấy năm gần đây thôi, ban đầu hiệu quả đúng là còn
tốt, nhưng mà với nhu cầu công chứng càng ngày càng tăng của mọi người, nền
tảng của những phần mềm này đã chất đống các bản đăng ký công chứng, văn phòng
công chứng tất nhiên phải ưu tiên xử lý các nghiệp vụ mình thụ lý, những nghiệp
vụ từ phần mềm này đều không kịp xử lý, có một số APP vì thế mà bị người sử
dụng khiếu nại gỡ xuống.”

Lần
này Thành Dao có hơi khổ não: “Cũng không biết bây giờ đi xếp hàng thì phải đợi
bao lâu mới có thể làm công chứng. Vụ kiện của Lý Mộng Đình có lẽ không đợi
được lâu như vậy.”

Tiền
Hằng khẽ liếc Thành Dao: “Tôi vừa vặn có người quen ở văn phòng công chứng.”

“sếp!
Cầu hỗ trợ!!!”

Mặc
dù trên mặt Tiền Hằng vẫn là biểu cảm quả đạm giống như trước đây, nhưng mà
khóe miệng lại mang theo độ cong: “Cô cầu xin tôi đáng thương như vậy, thì cũng
không phải là không thể giúp cô.”

“Tôi
mời anh ăn cơm!” Thành Dao biết nghe lời phải hỏi, “Muốn ăn ở nhà hàng nào, tùy
anh đặt!”

Tiền
Hằng khẽ ho khan: “Gần đây có hơi nóng, tôi cũng không muốn ăn ở bên ngoài.”

“Vậy
thì tôi sẽ làm một bàn thức ăn gia đình cho anh?”

Tiền
Hằng suy nghĩ một chút, giống như gắng gượng nói: “Vậy cũng được.”

“Vậy
thì ngày mốt đi? Đợi ngày mai tôi với con trai của bạn thân mẹ tôi cơm nước
xong, rồi mời anh!”

Căn
bệnh ông chủ của Tiền Hằng làm cho anh có hơi khó chịu khi mình bị xếp sau
người khác, anh sa sầm mặt: “Tôi cũng muốn ăn hải sản.”

“Sao?”

“Tôi
ăn, tiêu chuẩn phải cao hơn anh ta.”

“Hả?”

Tiền
Hằng mặt không đổi sắc hừ lạnh một tiếng: Tôi là người sếp bận rộn lương một
tiếng năm chữ số vậy mà không ngại giúp cô. Chẳng lẽ tiêu chuẩn nấu cơm không
thể nâng cao sao?”

Thành Dao lập tức gật đầu đồng ý: “sếp nói đúng!
Phải nâng cao tiêu chuẩn!”

Một
bữa cơm, cứ như vậy kết thúc vô cùng hài hòa. Không thảo luận về vụ kiện nữa,
nên Tiền Hằng cũng không mở miệng, Thành Dao mò không trúng thái độ của anh là
gì, cho nên cũng không dám lên tiếng, cô cứ như vậy mà nhìn Tiền Hằng vô cùng
quý tộc vô cùng thanh nhã ăn bò bít tết.

Đến
lúc này, bữa cơm giải tán của hai người, cũng hạ màn.

Chỉ là lúc chia tay, Tiền Hằng lại nhìn về phía
Thành Dao, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không đầu không đuôi nói
với Thành Dao một câu————————–

“Cô
kiềm chế như vậy, cực khổ rồi.”

Tiền
Hằng nói xong câu này, sắc mắt lại phức tạp vi diệu nhìn Thành Dao. Cho đến khi
về nhà, Thành Dao vẫn không không giải thích được, cô kiềm chế cái gì? Sức ăn
sao? Thành Dao nghĩ, tối nay cô ăn ít hoàn toàn là vì đang suy nghĩ vụ kiện,
chứ không phải tiết kiệm tiền cho Tiền Hằng đâu! Nhìn xem anh đã nghĩ đi đâu
rồi.

Nhưng
mà không lâu sau đó, Thành Dao cũng không rảnh nghĩ những chuyện này. Bởi vì
điện thoại của Tần Thấm gọi tới. Gần đây cô ấy đi công tác rất nhiều, hai người
cũng lâu rồi không tụ tập.

Mặc
dù tối nay Tần Thấm vẫn đang đi công tác, nhưng cuộc điện thoại này, hoàn toàn
không có cảm giác khoảng cách không gian, nói từ tình hình gần đây của nhau,
rồi đến Megatron gần đây mới có bạn gái.

Giữa
bạn bè với nhau, cho dù đã lâu chưa gặp, nhưng dường như vẫn nói không hết chủ
đề.

Kết
quả Thành Dao và Tần Thấm cứ nói chuyện linh tinh lang tang đến hơn một tiếng.

“Wow,
muộn rồi, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi.” Tần Thấm liếc nhìn đồng hồ đeo tay,
quyết định kìm cương ngựa trước bờ vực thẳm, nhưng mà trước khi cúp máy thì cô
ấy lại nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, lần trước cậu tìm khách hàng của tớ đặt
hộp quà, có gửi sai không?”

Thành
Dao ngẩn người: “Sao vậy?”

“Thì
khách hàng của tớ nói với tớ, người phụ trách nhà máy hình như gửi sai mấy kiện
hàng liên tiếp, khách hàng người ta còn đang khiếu nại, một người trong số
những khách hàng đó đã đặt một hộp quà đặt mua để bày tỏ. Nghe nói là một phú
bà, muốn thu phục tiểu thịt tươi, chi rất nhiều tiền đặt một chai Château
Lafite-Rothschild năm 82, còn có nguyên hộp bao cao su, tính cả một vài thứ bày
tỏ để trong hộp quà, đồ linh tinh trong hộp quà này sơ sơ phải chừng một trăm
nghìn tệ, kết quả hộp quà đó, không biết đã được người quản kho gửi đến chỗ
nào, bây giờ đơn khiếu nại gửi sai cũng đã tới mười mấy đơn, con số đoán chừng
vẫn còn gia tăng, sau khi bán xong thì bên kia cũng sắp điên rồi, đang kiểm tra
từng cái, tranh thủ tìm được hộp quà trăm nghìn đó.”

“Bây giờ phú bà bày tỏ
mà cũng hot như vậy, còn trực tiếp tặng bao cao su…”

Sau khi khiếp sợ, Thành
Dao có hơi lơ đễnh: “Nhưng mà của tớ nhất định không gửi sai. Quà tớ tặng cho
sếp hẳn là đã mở ra rồi, gần đây đối với tớ còn rất tốt, lúc trước những vụ
kiện giá trị quá nhỏ anh ấy sẽ không lãng phí thời gian đâu, nhưng tối nay còn
cố ý chỉ bảo tớ, có lẽ là cuối cùng cũng cảm nhận được lòng trung thành chân
chó của tớ rồi.” Thành Dao suy nghĩ một chút, “Dù sao thì nếu là sai, thì cũng
không có khả năng sai thành hộp quà bày tỏ đó đâu, nếu như sếp tớ thấy hộp quà
đó, thì không chỉ đánh bể đầu chó của tớ, mà còn dạy tớ làm người bảo tớ không
nên có suy nghĩ không an phận với anh ấy.”

“Nói cũng phải, người
sếp kịch độc này của cậu nếu như nhận được quà không thích hợp, chỉ sợ đã sớm
trừng trị cậu rồi.” Tần Thấm yên tâm nói, “Dù sao của cậu không nhầm thì tốt
rồi.”

Hai người lại tùy tiện tán gẫu mấy câu, mới cúp điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.