Hứa Đồng Chu giã một cách điên cuồng mê đắm mà không theo một quy tắc nào, truyền lửa mạnh mẽ tỏa ra sức nóng vô tận bên trong cơ thể cô, cọ xát vào tiểu huyệt chặt chẽ đang ướt nhẹp bởi hỗn hợp xuân dịch và máu trinh nguyên của thiếu nữ.
Hai cơ thể họ quấn lấy nhau như hai ngọn lửa dục vọng bùng lên cháy lan ra cả khu rừng tình ái đưa họ đến trạng thái cực lạc.
Dưới luật động kịch liệt như bản năng nguyên thủy, cửa động ướt át liên tục trào ra xuân dịch ái muội, nhuộm ướt lưỡi kiếm của chàng trai giúp quá trình ra vào càng trở nên suôn sẻ hơn.
Thiếu niên rút ra dừng trong giây lát, vươn tay đến đôi chân thon dài trắng nỏn, miết đến vòng eo thon gọn của cô, cố định cơ thể mềm mại của cô gái rồi lại cắm vào, ánh mắt cậu vẫn luôn dõi theo biểu cảm của cô, “Chị Trình… Người chị mềm quá.” Cậu thì thầm bên tai cô.
Khi cô gái đón nhận những từng cú va chạm thô bạo của cậu, đôi mắt mê ly ngập nước, bầu ngực phập phồng, đôi môi khẽ hé bật ra những tiếng nỉ non, hình ảnh đó câu hồn đoạt phách Hứa Đồng Chu, cậu mê mẩn hưởng thụ những phút giây ngỡ đang ở trên thiên đường.
Tiếng kêu đau đớn của Trình nặc dần dần được thay thế bằng những tiếng rên rỉ phóng đãng, nhưng dù sao cô cũng là một trinh nữ, không thể chịu đựng được những đòi hỏi quá mức của chàng nông dân cường tráng.
Bị làm một lúc lâu, Trình Nặc thậm chí còn cảm thấy tiểu huyệt của mình đã tê dại đến mất tri giác, cô bắt đầu rên rỉ, khẽ khóc: “Không được nữa… nhanh quá… không làm nữa.”
Hứa Đồng Chu nghe cô cầu xin nhưng trong lòng không muốn dừng lại, chị mềm mại thơm tho như vậy, sao cậu cảm thấy đã đủ chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.