“Tôi sẽ bàn bạc với các anh chuyện này, nhưng bây giờ, tôi có chuyện quan trọng hơn.” Nàng nắm tay, mỉm cười nhẹ nhàng với Tô
Châu, “Chẳng phải muốn đi mua nước tương sao? Chị không mua được nước
tương để nấu cơm, em và con sẽ chết đói mất.”
Không đếm xỉa đến
Văn Khải Quân đang lúng túng đứng đó, Đỗ Như Mộng dịu dàng ngắm nhìn vẻ
mặt lạnh lẽo của Tô Châu, ấm áp nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, điều chị
cần suy xét không phải em có thiệt thòi hay không mà là em vẫn đang đợi
chị về nhà làm cơm.”
Văn Khải Quân muốn giải thích với đại tiểu
thư, nhưng thấy Tô Châu và nàng đang nói chuyện, cậu ta không có cách
nào chen lời, chỉ đành đứng ở một bên đợi đại tiểu thư dặn dò như khúc
gỗ.
“Ừ.” Tô Châu gật đầu, không thèm liếc nhìn Văn Khải Quân, tay trong tay cùng đại tiểu thư về nhà.
Tô Châu đi rồi, Lương Tiểu Nguyệt điên rồi, đoàn Tứ Quý mất đi hai trụ cột trong thời gian ngắn nên không tránh khỏi có phần khó khăn. Cũng may là có Hình sư muội và Viên Viên hậu sinh khả úy*.
*Hậu sinh khả úy: Lớp trẻ có thể vượt xa người đi trước, đáng được tôn trọng. Tre già măng mọc.
Đầu bài của Viên Viên và đầu bài của Hình sư muội có tác phong hoàn toàn
khác nhau. Hình sư muội học theo Lương Tiểu Nguyệt phô trương khắp chốn, đến đâu cũng có người ủng hộ cực kỳ náo nhiệt rầm rộ, mọi người đều
bằng lòng tán tụng nó. Còn Viên Viên lại trông rất khiêm tốn, chỗ ra vào đều là nơi ít người, từ khi trở thành đầu bài, độ phô trương cũng không thay đổi nhiều.
Quan hệ giữa Hình sư muội và Viên Viên cũng
không còn tốt như trước. Ngay cả chỗ ở cũng cố tình tách ra, Hình sư
muội đã chuyển ra ngoài, còn Viên Viên vẫn còn ở trong Minh viên, khi
người khác hỏi bèn đáp rằng đã quen ở trong Minh viên.
Kỳ thực
quan hệ của hai người thay đổi, có lẽ là vào ngày Lương Tiểu Nguyệt phát điên, Viên Viên bắt gặp Hình sư muội hoảng hốt trở về. Viên Viên chỉ
quan tâm nó một chút, nhưng Hình sư muội quá mức nhạy cảm nên lần đầu
cãi nhau to với Viên Viên. Sau đó Hình sư muội giận dỗi chuyển ra ngoài.
Viên Viên đối xử lạnh nhạt thờ ơ với Hình sư muội, Hình sư muội thì có phần
áy náy mà nịnh nọt Viên Viên. Mọi người trong đoàn kịch đều quen thuộc
với tình huống này, khá giống mối quan hệ của Lương Tiểu Nguyệt và Tô
Châu trước đây.
Khá thú vị, nhưng không ai dám động đến Hình sư
muội đang ngày càng nổi tiếng. Hình sư muội giống với Lương Tiểu Nguyệt, Lương Tiểu Nguyệt là kiểu người bề ngoài hung dữ, Hình sư muội tuy rằng đang cười, cười rất ngây thơ rất hiền lành, nhưng lại toát ra một loại
cảm giác không nên chọc ghẹo.
Hình sư muội và giám đốc Đường xem
như là danh chính ngôn thuận ở bên nhau, ngay sau khi Lương Tiểu Nguyệt
được đưa vào viện tâm thần. Viên Viên tỏ ý im lặng trước chuyện này,
nhưng ai ai cũng đều có thể nhìn ra, mỗi khi giám đốc Đường đến, mặt cô
ấy đều lạnh lẽo vô tình, còn mang theo nụ cười trào phúng.
Đích
thực, Hình sư muội yêu vinh hoa phú quý, nếu cha nó không phải trưởng
đoàn thì nó làm sao có thể biết hát kịch? Nếu đã hát kịch, nó muốn trở
thành một diễn viên ưu tú như Tô Châu. Diễn viên ưu tú tượng trưng cho
sự thăng tiến địa vị, cho dù nó là diễn viên kịch, cũng không giống với
những diễn viên kịch thấp hèn bị người đời khinh rẻ. Diễn viên ưu tú
cũng đồng thời có nghĩa là nhiều tiền hơn và cuộc sống tốt đẹp hơn. Nó
thật sự rất sợ hãi, nó vẫn còn nhớ lúc đó Viên Viên và nó bị trói vào
cột, chịu nhục hát điệu hành khất, nếu không có Viên Viên bảo vệ nó, chỉ sợ…
Từ khi được hưởng đãi ngộ của Lương Tiểu Nguyệt, dã tâm
của nó lại càng bành trướng. Nó cảm thấy làm một con hát, một diễn viên
ưu tú không có ích, nó cần một chốn để về, một địa vị danh chính ngôn
thuận.
Hiện tại Đường Kiệt và nó yêu nhau, đam mê của nó đối với
kịch không sâu đậm đến thế, nếu có thể rời khỏi sân khấu kịch, gả cho
Đường Kiệt thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp. Nhưng Viên Viên phải làm sao? A tỷ của nó, a tỷ đã che chở nó mười mấy năm, nó phải làm gì với Viên
Viên đã nói muốn chăm sóc mình cả một đời, yêu thương mình cả một đời
khi đoàn trưởng Hình qua đời đây?
Nhưng Đường Kiệt là bến đỗ của
nó, nó và Viên Viên… suy cho cùng cũng không có tương lai. Vậy nên rời khỏi sân khấu kịch, trở thành một vị phu nhân giàu có, đây mới là lựa
chọn của nó.
Hình sư muội tính toán xong xuôi đã tìm được cơ hội. Đêm ấy không phải diễn, Viên Viên được cho là không hay ra ngoài nghỉ
ngơi trong Minh viên, cũng không cần tập kịch nên sẽ càng không có người đến làm phiền. Nó ăn vận xinh đẹp trong bộ sườn xám tơ lụa, còn xịt một ít nước hoa, mang đôi cao gót được Đường Kiệt đặc biệt đặt mua từ nước
ngoài, gọi tài xế của Đường Kiệt đưa nó đến Minh viên tìm Viên Viên.
Đường Kiệt không hề hay biết kế hoạch này của nó, Viên Viên cũng không biết.
Vì thế khi cô ấy mở cửa, nhìn thấy người gõ cửa chính là Hình sư muội đã nửa năm không thân cận với mình, không khỏi kinh ngạc mà vô thức hỏi
một câu: “Sao lại là em?”
Hình sư muội không kìm nổi chút tức
giận khi bị cô ấy hỏi câu này, nhưng nó xấu hổ hơn. Nó đứng im một lúc,
không biết phải mở miệng thế nào.
“Em có chuyện tìm chị à? Vào rồi nói.” Tránh đường, một mình đi vào trước.
Phòng vẫn là căn phòng đó, bài trí vẫn giống như trước khi nó dọn đi, trang
phục trên giá là của Viên Viên, ở đầu giường còn treo trái hồ lô nhỏ,
thứ duy nhất nó bỏ tiền ra mua tặng Viên Viên. Tất cả bài trí đều rất
quen thuộc, nhìn thoáng qua, còn có thể thấy một chậu hóa nó trồng lúc
nổi hứng, nhưng nó chỉ tưới nước hai lần, còn lại là Viên Viên chăm sóc.
Tâm tư của Viên Viên dành cho nó, đã phí tổn quá nhiều. Có thể nói, sau khi đoàn trưởng Hình qua đời, Viên Viên tưởng chừng như coi nó là mạng sống mà bảo vệ yêu thương. Nó và Viên Viên xưa nay chưa từng tách ra, quyết
định chuyển đi này đã khiến nó hối hận rất lâu, cũng may có Đường Kiệt
bên cạnh, nó mới không canh cánh trong lòng.
Viên Viên ngồi vào
bàn, nhấc ấm trà lên rót cho nó và mình hai ly trà. Để ý Hình sư muội
không nói gì từ khi bước vào cửa, cô ấy ngẩng đầu nhìn Hình sư muội, lại thấy Hình sư muội lưu luyến nhìn quanh căn phòng đã từng là của mình,
dè dặt như một vị khách xa lạ, cô cụp mắt, đặt trà vào phía bàn trống:
“Ngồi đi.”
Hình sư muội thu hồi tầm mắt, ngồi bên cạnh Viên Viên, nâng trà lên, do dự lại đặt xuống, tất cả dũng khí chắt bóp được đều
tiêu tan sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Viên Viên.
Nó không mở miệng được.
Nó làm sao có thể mở miệng nói với Viên Viên vẫn luôn hết lòng vì mình
rằng nó muốn rời xa sân khấu, trở thành phu nhân của Đường Kiệt chứ? Nó
không có dũng khí.
“Không phải em có chuyện muốn nói với chị
sao?” Ngữ khí của Viên Viên chậm rãi, cô ấy nhìn ánh mắt lảng tránh của
Hình sư muội, nhẹ giọng nói.
Có thể do màn đêm yên ắng, hoặc do
chỉ có hai người mà bầu không khí rất thoải mái, nên Viên Viên không
nhịn được mà đối với nó ôn nhu như thể hiềm khích cũ đã tiêu tan.
Cô ấy đang đợi Hình sư muội tỉnh ngộ. Chỉ cần Hình sư muội nói cho cô ấy
biết nó tới đây là bởi đã chia tay với Đường Kiệt, cô ấy có thể xóa bỏ
những thứ không tôt đẹp, trở lại như trước với Hình sư muội.
Chí
ít cô ấy trong thâm tâm cũng vui mừng khi Hình sư muội tới, như vậy có
nghĩa là Hình sư muội chiến tranh lạnh với mình muốn hòa giải với cô ấy. Vậy nên Hình sư muội đến là tốt rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cô
ấy nhìn Hình sư muội bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, trong lòng lại càng
khó mở lời. Tình cảm của Viên Viên dành cho mình, nói không nhận thấy
thì nhất định là nói dối. Nhưng chung quy, nó và Viên Viên không có
duyên. Nó rất cảm kích Viên Viên, Viên Viên bảo vệ nó, yêu thương nó
cưng chiều nó, vì nó mà làm rất nhiều việc, nhưng nó vẫn…
“Em…” Nó nhìn vẻ mặt chăm chú lắng nghe của Viên Viên, mở miệng nhưng lại không thể nói được gì.
“Ơi?”
Viên Viên thấy nó muốn nói nhưng lại do dự, cuối cùng chỉ cúi đầu nhìn trà,
mặc kệ để làn khói mờ mịt quấn quanh mặt nó. Lòng cô ấy hơi chùng xuống.
Một lát sau, Viên Viên nhìn ngọn nến đung đua, lên tiếng trước: “Sư muội,
dù chị không biết mục đích em đến đây, nhưng em đã tới thì chị có chút
chuyện muốn nói với em.”
Cô ấy ngước mắt nhìn Hình sư muội đang
cúi đầu không nói gì: “Em đừng liên lạc với Đường Kiệt nữa, nhìn Lương
Tiểu Nguyệt xem, kết cục khi đi theo Đường Kiệt. Em sẽ không thể hạnh
phúc với Đường Kiệt.”
Nhắc đến Lương Tiểu Nguyệt, bàn tay đang cầm tách của Hình sư muội run lên, nó cúi đầu, Viên Viên không nhìn được vẻ mặt nó.
“Chị vẫn luôn hi vọng em có thể quay đầu, chỉ cần em cắt đứt sạch sẽ với
Đường Kiệt, chúng ta vẫn có thể trở lại. Em làm sư muội ngoan ngoãn của
chị, chị sẽ thay em giải quyết tất cả mọi việc, làm cho em vui vẻ hạnh
phúc, như vậy không tốt ư?”
Chiếc tách được Hình sư muội cầm bị siết chặt, khiến mặt trà tĩnh lặng xuất hiện những gợn sóng.
“Em không sợ đi theo vết xe đổ của Lương Tiểu Nguyệt ư? Sư muội, chúng ta
cùng nhau lớn lên từ nhỏ, an thân trên thuyền ô bồng, hát kịch trên
Thiên Vân đình, nương tựa vào nhau như chị em ruột thịt, nếu em tìm được một bến đỗ tuyệt vời, người mừng nhất chính là chị! Nếu em muốn không
trong không sạch đi theo họ Đường kia mà chị chúc phúc cho em, thì chị
không phải uống thuốc mê thì cũng là uống rượu hỏng! Sư muội, em nhất
định phải suy nghĩ thật kĩ, nghe lời chị…”
“Nghe lời chị, sau
đó vĩnh viễn làm con hát sao?” Hình sư muội hơi buông lỏng tách ra,
nhưng vẫn nhìn nước trà như cũ, trầm giọng nói, “Vĩnh viên bị người đời
khinh rẻ, vĩnh viễn bị người đời chế nhạo, sỉ nhục sao? Giống như lúc ấy ở Thặng Châu, bị trói vào cột, nhục nhã hát xin ăn sao?”
“Sư muội…”
“Được chị che chở, cả đời em không thể trưởng thành được, sau đó nhìn chị
thay mình chịu đựng tất cả bất công tủi nhục sao?” Nó cười lạnh một
tiếng, “Em đã nghĩ kĩ rồi, hoa vô bách nhật hương, nhân vô thiên nhật
hồng*. Bây giờ còn trẻ không tranh thủ gả cho người có tiền, lẽ nào phải đợi em nhân lão châu hoàng* hay sao? Đường Kiệt có lẽ hơi trăng hoa,
nhưng anh ấy vẫn đối xử tốt với em.”
*Hoa vô bách nhật hương,
nhân vô thiên nhật hồng: Không có bông hoa nào tỏa hương thơm suốt 100
ngày, không có ai thuận lợi hết 1000 ngày. Ý nói những thứ tốt đẹp
thường không kéo dài lâu, phải tranh thủ
*Nhân lão châu hoàng: Ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá
Nó ngẩng đầu lên Viên Viên mới phát hiện trong mắt nó đã bao phủ một làn
sương mỏng, sương mờ che lấp đôi mắt trong sáng và ngây thơ của nó, vậy
mà giờ đây đang dần trở nên vẩn đục.
“Hắn ta căn bản không hề
đối tốt với em!” Viên Viên nắm lấy tay Hình sư muội, khẩn thiết nói,
“Hắn có âm mưu hại em! Sư muội, em tỉnh táo một chút đi, được không?”
“Được chứ.” Mắt Hình sư muội rưng rưng lệ, nhưng mặt lại vô cảm nhìn cô ấy,
“Em không ở bên hắn, thế nhưng a tỷ, em đã là người của hắn rồi, em
không ở bên hắn, chẳng lẽ lại ở bên chị?”
Viên Viên sửng sốt nhìn nó.
Em không ở bên hắn, chẳng lẽ lại ở bên chị?
Lời này xuyên qua trái tim Viên Viên từng chút một.
Đau đến nhường nào? Đau rất rất đau.
“A tỷ, chị nói cho em nghe đi, em có thể ở bên chị sao?”
Viên Viên vội vã gật đầu: “Có thể, chúng ta có thể ở bên nhau cả đời, chị sẽ đối xử với em thật tốt hết đời này! Sư muội, chị đã đáp ứng sư phụ sẽ
chăm sóc em cả đời mà.”
“Chị biết mà!” Hình sư muội giương cao
giọng, “Chị biết ý em là gì mà! Viên Viên, chị đừng lừa mình dối người!
Chị căn bản là không thể.”
Nó và cô ấy có thể ở bên nhau sao? Không thể.
Đúng vậy, cô ấy và sư muội của cô ấy, không thể.
Hình sư muội liên tục chất vấn: “Em không muốn làm một con hát hèn mọn bị
người khác coi thường! A tỷ, chỉ có thể đưa em đi không? Em không muốn
ngày ngày phải khúm núm nịnh bợ trước đám người có tiền cao cao tại
thượng đó!”
Nước mắt như những viên ngọc, rơi lã chã.
“Chỉ cần em không coi mình thấp hèn, thì em cao quý hơn bất kì ai khác!”
Viên Viên ôm chặt nó, cầu xin, “Sư muội, tại sao em lại nghĩ vậy? Bây
giờ em đã là diễn viên nổi tiếng, mọi người đều cổ vũ em…”
“Vậy thì sao chứ? Chỉ cần em vẫn còn là một con hát, em vĩnh viễn không thể
ngẩng cao đầu trước mặt người khác! Em không muốn! Em không bằng lòng!
Chị có hiểu không vậy!” Tâm lý nó có chút kích động, “Em có được hiện
tại chính là nhờ Tô Châu và Đường Kiệt thành toàn! Nếu gả cho Đường
Kiệt, em có thể thoát khỏi thân phận lúc này.”
“Em không ngại
làm vợ lẽ à?” Viên Viên ôm mặt, lau nước mắt cho nó, “Làm thê thiếp của
hắn mà em cũng cam tâm cũng bằng lòng hay sao?”
“Phải.” Hình sư
muội gật đầu, đứng dậy: “Hôm nay em đến là để từ biệt chị, ngày mai diễn xong màn kịch cuối cùng, em sẽ rút khỏi sân khấu kịch. Em đã chán ghét
cuộc sống hát kịch rồi, mệt mỏi rồi, em muốn giống như Tô Châu, thành
toàn cho chính mình.”
“Vậy còn chị? Em cái gì cũng không cần?”
Viên Viên rất tức giận. Cô ấy đứng lên, biểu cảm không thể tin nổi, “Em
còn nhớ sư phụ trước khi ra đi đã nói gì không?!” Tô Châu đi đến mở
chiếc thùng ra.
Hình sư muội bước nhanh tới, bắt lấy tay Tô Châu.
Trong khoảnh khắc cô ấy ngẩng đầu lên, lệ đã rơi đầy mặt.
Cô ấy vùng vẫy thoát khỏi tay Hình sư muội, Hình sư muội lại muốn ngăn cản cô ấy, trong lúc giằng co, Hình sư muội lùi lại một bước, hai tay Viên
Viên run rẩy lấy ra một chiếc áo dệt trắng từ đáy hộp.
Hình sư muội bất lực ngăn cản, quay mặt tránh khỏi cái nhìn căm giận mà thương tâm của Viên Viên.
“Sư phụ muốn chị và em ‘trong sáng hát kịch, liêm khiết làm người’, em thậm chí còn quên sạch! Em vì phú quý mà xem thường diễn viên kịch, bám lấy
Đường Kiệt là không phụ chính mình, không phụ lời dạy dỗ của sư phụ ư?!”
“Nhìn xem! Nhìn đi! Nhìn cái áo này đi! Em trả lời cho sư phụ đi!” Viên Viên giơ nó lên trước mặt Hình sư muội.
Hình sư muội bỗng nhiên ngẩng đầu, xé toạc chiếc áo, đỏ mắt nói: “Đó là vì ông ấy là con hát!”
Viên Viên trợn to mắt, mặt tái nhợt: “Em nói cái gì cơ?”
“Đó là vì ông ấy là con hát nên em mới chỉ có thể làm con hát! Em không
muốn! Ông ấy không cho em cái gì cả, chỉ để lại cho em cái áo vô giá trị rách nát này!” Nó tức giận kéo xé chiếc áo, “Chỉ có kẻ ngớ ngẩn như chị mới vì một câu của ông ấy mà giữ gìn sự trong sạch, thậm chí không thèm khát cuộc sống ăn sung mặc sướng mà thôi! Chị ngốc chứ em không ngốc!”
Toạc——
Chiếc áo dệt trắng bị xé rách một mảnh, Hình sư muội nhắm mắt làm ngơ ra sức tiếp tục kéo xé.
“Cô điên rồi!” Viên Viên đưa tay đoạt lấy, Hình sư muội hoàn toàn không để ý, để cô ấy giật chiếc áo dệt trắng trong tay nó.
“‘Ngựa không thể rời cối xay, người không thể rời rạp hát.’ Đường Kiệt đối với em chân thành, anh ấy có tiền có địa vị thì hà gì em phải làm một con
hát! Em nhất định phải đi!”
Đường nét khuôn mặt nó dần lần khuất
trong ánh đèn, trông tàn nhẫn mà kiên quyết. “Dù gì em cũng sắp kết hôn
rồi, giữ lại thứ này có ích gì?”
“Cô—— Cô quỳ xuống cho tôi!” Viên Viên tức giận đến choáng váng, đầu óc trống rỗng, dường như hít thở không thông.
“Em không quỳ! Vì sao em phải quỳ trước nó? Muốn em quỳ trước nó thì xuống
địa ngục đi!” Túm lấy áo dệt trắng vứt xuống đắt, giống như vứt rác.
“Cô vậy mà—— Vấy bẩn áo của sư phụ, cô cũng muốn vấy bẩn chính mình hay sao?!”
Hình sư muội cười lạnh: “Một con hát mà lại đi bàn chuyện trong sạch? Kịch
chẳng bằng kỹ nữ, con hát vốn cũng chỉ là đám người đê tiện thấp hèn mà
thôi!”
“Câm miệng!”
“Chát——”
Tay Viên Viên run rẩy, căm phẫn đau lòng nhìn gương mặt nhanh chóng sưng tấy của Hình sư muội, lửa giận trong lồng ngực như mũi kim đâm xuyên tim, huyệt thái dương
đau nhức dữ dội, sắc mặt rõ ràng xanh xao lại nhợt nhạt. Bàn tay đau
rát, toàn thân run rẩy phải vịn vào bàn.
Hình sư muội nhìn những
giọt nước mắt rơi trên mặt Viên Viên, lòng đau như cắt. Nhưng nó không
cảm thấy mình sai. Nó sờ sờ lên gương mị bị đánh, cảm giác đau đớn khiến khắp mặt nó tê liệt. Hẳn là đã sưng đỏ rồi.
“Tại sao cô có thể
vô liêm sỉ như vậy?” Cô ấy nghẹn ngào run run, “Trên sân khấu cô cứng
cỏi kiêu hãnh, sao dưới sân khấu lại hèn mọn thế chứ?”
“Đúng,
đúng, em hèn mọn. Chị ngứa mắt thì đừng nhìn nữa!” Hình sư muội kiên
quyết và lạnh lùng nói, “Ngày mai là vở kịch cuối cùng, e là không cùng
chi diễn rồi. Chị nghỉ ngơi đi, em đi đây.”
Thật sự bỏ đi mà không chút lưu luyến.
Viên Viên nhìn nó bước ra khỏi phòng mà không hề ngoảnh đầu đầu không hề
dừng lại, kiên định lao vào màn đêm, bóng người biến mất trong bóng tối, uất ức trong lồng ngực chặn lại khí quản của cô ấy.
Vịn lên bàn, thân thể lảo đảo, đột nhiên ngã xuống.
Đại tiểu thư và Tô Châu nghe ngóng được nơi Lương Tiểu Nguyệt nằm viện thì liền đến thăm Lương Tiểu Nguyệt.
Không ngoài dự đoán, Đường Kiệt chỉ đưa Lương Tiểu Nguyệt vào bệnh viện mà
không hề đến nhìn qua cô ta. Nhưng hẳn vẫn còn chút hi vọng khi đã sắp
xếp một phòng bệnh tốt và chi trả một ít chi phí.
Tô Châu và đại tiểu thư đứng từ xa quan sát Lương Tiểu Nguyệt lặng lẽ ngồi trong sân phơi nắng.
Đại tiểu thư khẽ thở dài, nắm tay Tô Châu đi qua đó. Đứng vững trước mặt Lương Tiểu Nguyệt.
Lương Tiểu Nguyệt đã gầy đi, người cũng tiều tụy, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Thấy người đến cũng ngây ngốc ngẩn ngơ, giống như hoàn toàn không quen
biết hai người.
Tô Châu buông tay đại tiểu thư ra, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với Lương Tiểu Nguyệt. Cô đặt tay lên đầu gối Lương Tiểu
Nguyệt, Lương Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô, mặt vô cảm, sau đó lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Tiểu Nguyệt…” Tô Châu cố gắng kìm nén cảm xúc, nhẹ giọng gọi cô ta, sợ mình dọa cô ta.
Lương Tiểu Nguyệt chớp chớp đôi mắt trong veo, như thể rất bối rối về mối quan hệ của mình và người trước mặt.
“Chị, cô ta nghe không hiểu.” Đại tiểu thư cũng ngồi xổm xuống theo, vẻ mặt buồn bã.
“Đều là do Đường Kiệt, nếu cậu ấy và Đường Kiệt không yêu nhau, làm sao sẽ
thành ra thế này.” Tô Châu nhìn Lương Tiểu Nguyệt, hơi nhíu mày.
Dù sao đi nữa, cô không còn yêu Lương Tiểu Nguyệt nữa, nhưng tình cảm từ
ngày nhỏ của cô ấy và Lương Tiểu Nguyệt vẫn còn đó, nhìn bạn mình trở
thành như vậy, cũng sẽ rất đau buồn.
“Dù sao đi nữa, chị đừng quá đau buồn.”
“Tôi không đau buồn, tôi chỉ cảm thấy không đáng mà thôi.” Tô Châu bình tĩnh lại, cụp mắt.
Không đáng?
Ánh mắt đại tiểu thư lóe sáng mơ hồ trong chốc lát, tia hoài nghi thoáng
qua. Nàng đỡ Tô Châu đứng dậy, cúi đầu cong miệng, cười như không cười
nói với Lương Tiểu Nguyệt đang lẩm bẩm một mình: “Tùy rằng tôi không
thích cô, nhưng tôi vẫn chúc cô nhanh chóng bình phục.”
“Tiểu
Nguyệt, cậu hãy dưỡng bệnh thật tốt, tôi và Như Mộng sẽ thường tới thăm
cậu.” Tô Châu nhẹ nhàng nói với Lương Tiểu Nguyệt. Ngoảnh đầu nói tiếp,
“Như Mộng, chúng ta đi thôi.”
Tô Châu và đại tiểu thư rời khỏi
sân, không ai thấy Lương Tiểu Nguyệt nhìn bọn với ánh mắt ngơ ngác,
trong miệng lầu bầu: “… A Tô.”
Chỉ lặp đi lặp lại hai chữ ấy.
A Tô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.