“Khoan đã,” Văn Khải Quân
từ đầu đến cuối vẫn chưa lên tiếng rút danh thiếp ra, “Đại tiểu thư,
chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn mời cô đến làm việc cùng chúng
tôi. Chúng tôi biết đại tiểu thư từng du học ở Anh, tòa soạn chúng tôi
cần một phiên dịch viên, về lương bổng thì chúng tôi nhất định sẽ trả
hậu hĩnh.”
Văn Khải Quân ngượng ngùng cười: “Còn nữa, tôi cũng
rất có hứng thú với Hí kịch. Tôi đã xem kịch bản đại tiểu thư viết, tài
năng của đại tiểu thư khiến tôi rất khâm phục. Nếu như có thể, đại tiểu
thư, mong cô hãy cân nhắc một chút.”
Tô Châu im lặng đứng ở một
bên nhìn họ nói chuyện. Ánh mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt của đại
tiểu thư. Cô phát hiện đại tiểu thư đang do dự.
“Cảm ơn.” Tô Châu thay nàng nhận danh thiếp, “Tôi nghĩ Như Mộng nhà tôi rất sẵn lòng.”
Đại tiểu thư nhìn Tô Châu, khẽ cười: “Nhà chúng tôi từ trước đến nay là vợ
tôi làm chủ, tôi đều nghe lời chị ấy. Cảm ơn các anh đã cho tôi công
việc.”
Nguyên Oánh gật đầu: “Đại tiểu thư và… Đỗ phu nhân, tình cảm rất tốt.” Khuôn mặt cô ấy không có biểu cảm gì, mắt khép hờ, che
giấu cảm xúc trong mắt, “Vậy tôi và Khải Quân, cùng với tất cả đồng
nghiệp trong tòa soạn, chào mừng cô.”
“Hôm khác tôi sẽ gửi cho cô văn bản cần dịch.” Văn Khải Quân nói.
“Được. Chúng tôi đi trước đây.” Đại tiểu thư chở Tô Châu, Tô Châu cầm lê, hai người đạp xe phóng đi.
Tô Châu chợt quay đầu lại phía sau, nhìn thấy mắt Nguyên Oánh hiện lên một tia ưu sầu, lại nhìn kỹ hơn, mặt cô ấy lại vô cảm.
Văn Khởi Quân nhìn Nguyên Oánh vẫn luôn dõi theo bóng lưng hai người họ,
ánh mắt đè nén tư niệm sâu sắc, không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Cô, cô có còn nhớ cô ấy không?”
“Chúng ta đi thôi.” Nguyên Oánh cong cong môi, phát hiện mình cười không nổi. Cô ấy lắc đầu nói.
Đại tiểu thư đạp xe xuyên qua các con phố ngõ hẻm.
“Hôm nay đã đến đây rồi, hay là chúng ta đi mua chút giấy đi.”
Tô Châu tưởng nàng muốn mua giấy là để viết, nhưng hình như không phải
vậy. Khi nhìn thấy đại tiểu thư từ trong cửa hàng tạp hóa cầm ra một tờ
giấy lớn và một bó sợi tơ, cô không biết nên nói gì.
Nhất là ông chủ còn đi theo phía sau, bưng hai bình rượu ngoại, thái dương Tô Châu liền đau âm ỉ.
“Em cầm đi, tôi chở em.” Ông chủ bỏ đồ vào chiếc túi mà họ mang theo, Tô
Châu chỉ có thể xách, nhưng Tô Châu lại đưa cho đại tiểu thư.
“Em mua mấy thứ này làm gì?” Tô Châu chậm rãi đạp xe về nhà, Tô Châu thấy đại tiểu thư ôm mấy thứ đồ lộn xộn, cau mày hỏi.
“Chị không cảm thấy dạo này trời trong gió mát, vô cùng thích hợp để thả
diều sao?” Đại tiểu thư ôm đồ, “Ngày mai chúng ta không có việc gì làm,
lát nữa về nhà em sẽ làm một con diều, mai chúng ta đi thả.”
“Em biết làm diều? Tôi không biết em ‘khéo tay’ vậy đấy.” Đại tiểu thư trông không giống người biết làm diều chút nào.
“Em khá ‘khéo tay’ đấy, chị muốn thử không?” Đại tiểu thư quyến rũ duỗi
những ngón tay thon dài ra, vẫy vẫy trước mặt mình, móng tay trau chuốt, sạch sẽ lộ ra màu hồng nhạt. Các đường chỉ tay rõ ràng, hàng loạt đường nét hỗn loạn đan xen và nối liền với nhau, ba đường ở giữa dài, kéo dài từ gốc ngón trỏ đến mép lòng bàn tay.
Nàng bỗng nhớ đến đường
chỉ tay của Tô Châu nàng thấy ngày hôm đó, một trong ba ngắn hơn so với
của nàng, mỗi đường đều bị phân tách, ở giữa hoặc là chia nhánh, hoặc là đứt đoạn.
Nụ cười của nàng dần tan biến.
“… Em ngủ rồi đấy à?” Tô Châu thấy nàng không đáp lời, bèn gọi một tiếng.
Hoàn hồn lại, đại tiểu thư cười nói: “Không, em đang nghĩ, chị nói tối nay
muốn thị phạm cho em xem…” Thấy mặt Tô Châu bỗng ửng đỏ, cười khanh
khách, “Sao mặt chị dễ đỏ thế?”
Không phải ai ngày nào cũng vô liêm sỉ như đại tiểu thư đâu, được chưa?
Thật ra đại tiểu thư cũng sẽ có lúc thẹn thò, không hề bách vô cấm kỵ* như
Tô Châu tưởng tượng. Tô Châu không nhận ra, chỉ cần cô đôi khi dịu dàng, hay chủ động một chút, mặt của đại tiểu thư sẽ phiếm hồng, e thẹn và
rụt rè như cô gái trẻ mới biết yêu.
*Bách vô cấm kỵ: Trăm điều đều chẳng kiêng sợ, ý nói không biết kiêng sợ gì cả
Về đến nhà, đại tiểu thư nóng lòng muốn mày mò làm diều.
Đại Hoàng vui vẻ đi tới đi lui quanh người Tô Châu, còn sủa mấy tiếng.
Đại tiểu thư không vui nói: “Con trai, lại đây! Ngày ngày dính lấy mẹ lớn
của con làm gì? Một chút cũng không biết phân biệt nam nữ!”
Không muốn khinh bỉ nhìn đại tiểu thư ghen tuông với chó, Tô Châu xách lê
cùng một ít đồ ăn vào bếp, chuẩn bị nấu nướng phục vụ đại tiểu thư và
Đại Hoàng ngoan ngoãn mà bọn họ nuôi.
Nấu ăn trong bếp xong xuôi, đại tiểu thư cũng đúng giờ vào rửa tay, bưng canh, chuẩn bị bát đũa.
Bọn họ ngầm hiểu, xưa nay vẫn luôn là như vậy, Tô Châu phụ trách nấu ăn, đại tiểu thư đảm nhiệm bưng bê bát đĩa.
Ngồi vào bàn, Tô Châu
thấy trên tay đại tiểu thư có một viếc xước, máu đã ngừng chảy, nhưng
lúc rửa tay đã chạm vào, miệng vết thương hơi nhợt nhạt.
“Sao lại bị thương rồi?” Tô Châu Tô Châu lo lắng nắm lấy tay đại phu nhân, trách móc. “Bị thương cũng không biết xử lý. Tôi đi lấy hộp thuốc cho em.”
“Ôi, không cần đâu.” Đại tiểu thư kéo Tô Châu lại, mỉm cười nhẹ nhàng, “Em
nói rồi mà, nụ hôn của chị hữu dụng hơn bất kì loại thuốc nào.”
Tô Châu nhìn nàng, khẽ cau mày: “Sao lại không đàng hoàng chút nào vậy,
nếu vết thương không được xử lý, lỡ như nhiễm trùng thì sao? Kể cả không nhiễm trùng thì để lại sẹo vẫn rất xấu.”
“Vết thương nhỏ này đợi lát nữa ăn xong em xử lý là được rồi, có sẹo cũng không ở trên mặt, cho dù ở trên mặt, em xấu đi, chị cũng sẽ vẫn thích em thôi.”
Đại tiểu thư quả thật khác biệt.
Trước đây nàng lưu ý từng tiểu tiết, thậm chí chỉ một vết thương nhỏ, nàng
cũng sẽ xử lý ngay lập tức. Cô còn nhớ rõ trước đây ăn cơm tại Dật Tiên
lầu, nàng thậm chí còn gắp ra từng miếng gừng tỏi, bây giờ thì không còn quan trọng nữa.
Tô Châu nghiêng đầu, sắc mặt có chút u ám.
“Rồi rồi rồi, em đi xử lý, chị ăn cơm trước đi nhé?” Thỏa hiệp dỗ dành cô, còn mình thì chạy vào phòng bôi thuốc.
Tô Châu thấy đại tiểu thư nghe lời mình răm rắp, trong lòng vừa ngọt ngào
vừa chua chát. Cô không hi vọng đại tiểu thư khi ở bên mình khác biệt so với trước đây, cô không sự thay đổi này được coi là tốt hay xấu. Nhưng
cô không muốn đại tiểu thư vì cô mà vứt bỏ chính bản thân mình.
Buổi tối. Cùng Tô Châu tản bộ về, xích Đại Hoàng lại, Tô Châu đi tắm rửa,
còn đại tiểu thư thì tiếp tục làm diều. Dù sao cũng có đủ giấy để cho
nàng làm lại mấy lần nữa.
Khó khăn lắm mới hoàn thành, miễn cưỡng coi là được. Chỉ cần trang trí là xong. Nàng hào hứng cầm diều chạy vào trong, lại trông thấy Tô Châu đang mặc kịch phục, đã vẽ xong mày, đứng
quay lưng về phía đại tiểu thư.
Trường sam màu hồng phấn, vạt áo
được thêu những hoa văn phức tạp, trên viền áo được thêu hoa mai giống
với tay áo. Thủy tụ trắng được cuốn ở cổ tay, dường như có thể sánh được với độ trắng của da tay Tô Châu; chân đi bốt đế cao khiến cho vóc người mảnh mai càng thêm rắn rỏi, thẳng eo, lưng không khom, đầu đội mão gắn
tua rua xanh, hai dải ruy băng dài sau lưng được trải thẳng về phía sau.
Bàn tay đang loay hoay với dải ruy băng của cô khéo léo di chuyển đến viền
cổ áo, chỉnh lý cổ áo gọn gàng, ngón trỏ đặt trên cần cổ trắng nõn, màu
trắng của cổ áo, màu trắng của ngón tay, màu trắng của cổ hòa hợp lại,
sự ma sát trên làn da tinh tế thu hút sự chú ý của đại tiểu thư.
Cô cảm nhận được sự xuất hiện của đại tiểu thư nên hơi nghiêng nghiêng
đầu, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười, trong khoảnh khắc ấy, độ
cong nhẹ nhàng của khóe môi cùng với khuôn mặt khẽ cúi gằm, hóa thành
bức họa đẹp đến rung động lòng người.
Hô hấp đại tiểu thư ngưng
trệ, tim đập loạn không thể kiểm soát. Toàn bộ huyết dịch chảy ngược lên đầu, khiến gương mặt nàng sung huyết thành màu đỏ, kiều diễm quyến rũ,
đẹp hơn cả hoa hồng.
Nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm đuôi mắt xếch
nhẹ nhàng của Tô Châu, dung mạo dịu dàng như tranh vẽ, hàng mi dài cong
cong tựa như cánh ve sầu, đáy mắt sâu thẳm quyến luyến.
Nàng nhất thời quên mất gì đó, mở miệng. Chàng thư sinh tuấn tú không mảy may
nhận ra chính mình đã thu hút sự chú ý của nữ yêu tinh hàng ngàn năm
không được nhìn thấy bóng dáng loài người.
Có lẽ nàng chưa bao
giờ nhìn thấy một người con gái khôi ngô đến vậy. Cũng có lẽ là rồi,
nhưng không quan trọng, không ai sánh bằng Tô Châu.
Nếu chỉ bình thường thì đó chỉ là sự cường điệu của nàng mà thôi.
“Ôi hiền đệ! Tiễn người đi ngàn dặm biệt ly, vẫn là nên để ta tiễn đệ đến
Trường Đình đi!” Cô cất lên lời thoại, xoay người nhẹ nhàng bước đi,
nhìn đại tiểu thư, mím môi cười, nhập vai nói.
“Lương huynh hỡi
Lương huynh! Ba năm trước khi huynh ra ngoài, ta hỏi huynh, trong nhà
huynh có thê tử hay không?” Hồi thần lại, đại tiểu thư vui vẻ đáp.
“Ngu huynh từ Hàng thành đến đây, trong nhà không có thê tử!” Thanh âm kiên
định, mang theo lời giải thích dịu dàng. Trong nhà Lương Sơn Bá không có thê thiếp, chỉ đợi một mình Chúc Anh Đài nàng.
Đại tiểu thư một
tay nắm tay Tô Châu, không theo đúng kịch bản: “Lương huynh không lập
chu trần*, tiểu đệ sẽ giúp huynh làm mai!”
*Chu trần: Kết hôn
Nhướn mày nhìn nàng, miệng nói: “Đệ nói làm mai cho ta, là vị thiên kim tiểu
thư nào?” Bộ dạng dang tay nghiêng đầu, thật sự rất đáng yêu.
Đại tiểu thư cười, đáy mắt có dòng nước lưu chuyển, đồng tử sáng rực rỡ
mang theo ý cười và tình ý, hòa quyện vào nhau hóa thành hồ nước. Nàng
yêu dáng vẻ này của Tô Châu vô cùng, nó cũng khiến nàng không thể suy
nghĩ bất kì điều gì.
Nàng chỉ muốn quyến rũ cô, mê hoặc cô. Cô là Lương Sơn Bá của nàng và Đỗ Như Mộng vĩnh viễn là Chúc Anh Đài của Tô
Châu. Thiên kim tiểu thư làm sao có thể cưỡng lại vị thư sinh không hiểu phong tình chứ?
Ai nói Sơn Bá ngờ ngệch đầu gỗ không hiểu tình
ý? Lương Sơn Bá của nàng, Tô Châu của nàng, không ai hiểu lòng nàng hơn
cô. Nàng muốn chìm đắm trong giấc mộng dài, bất chấp tất cả mà say giấc
cùng Lương Sơn Bá trẻ trung thanh tú.
Mê man trong mộng đẹp,
Lương Sơn Bá không đính hôn, chàng yêu Chúc Anh Đài. Khi tỉnh dậy sẽ lại là một giấc mộng khác đẹp hơn, Tô Châu là của nàng, của một mình nàng,
một mình nàng chiếm giữ.
Bờ môi đỏ rực như lửa của nàng khẽ khép
mở, nhẹ nhàng cất lên câu từ của lời kịch: “Huynh hỏi vị tiểu thư nào?
Chính là đại tiểu thư nhà ta. Tỷ ấy và cùng tuổi, cùng tháng, cùng giờ,
như cùng một khuôn đúc ra.”
Sự quyến rũ của dòng ánh sáng lưu
chuyển, cùng chỉ cho phép Tô Châu của nàng nhìn, tia sáng nồng nàn trong đồng tử, dần dần ngưng tụ thành dung nhan mỹ lệ của Tô Châu. Không chịu quay đầu, trơ mắt nhìn người con gái dịu dàng như ngọc biến thành độc
dược không thể cứu chữa trong sinh mệnh nàng.
Tô Châu là độc
dược, tình yêu của cô, vẻ đẹp của cô, chính là kịch độc. Tuy nhiên thứ
độc này không gây đau đớn cho thể xác hay tinh thần, ngược lại rất ngọt
ngào, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng mà ta không hề hay biết, vị ngọt qua lại như con thoi trong từng mạch máu và kinh mạch.
Không có
thuốc giải, nàng chỉ có thể dốc cạn sức lực trong sinh mệnh, giống như
thiêu thân lao vào biển lửa mà yêu cô, chờ đợi nụ cười phù dung sớm nở
tối tàn của cô, khoảnh khắc thoáng qua vô cùng quý giá của tuổi trẻ.
Cũng được, những thứ đó rất tuyệt vời, nàng không bận tâm, vậy nên một mình
nàng hưởng thụ là tốt nhất. Nếu có thể, nàng nguyện ý vĩnh viễn lún sâu
vào câu thoại này, vào ánh mắt này.
Làm sao không yêu cho được?
Nàng chỉ sợ mình yêu chưa đủ mà thôi.
“A—— Thật tuyệt!” Sắc mặt Tô Châu ửng hồng, hơi nóng trên mặt tỏa ra ngoài,
nhưng đó chỉ là nhiệt độ còn sót lại của con tim đang đập loạn mà thôi,
không thể so sánh với tình cảnh nguy nan khi cô bị khóa trong đôi mắt
đại tiểu thư. “Tiểu thư tướng mạo xinh đẹp như vậy, ngu huynh nghĩ đến
cũng thấy rất yêu thích.” Câu nói này là thật lòng.
Cô mượn lời
kịch mà ngại ngùng bày tỏ, vừa vặn rất thích hợp. Tình yêu thành kính mà nồng nàn của đại tiểu thư tuôn ra từ ánh mắt, giống như một ngọn lửa
bùng lên trong đáy lòng nàng, mị ý sắp tan chảy thành nước.
Làm sao cô có thể cưỡng lại ánh mắt ấy?
Người con gái quyến rũ mê hoặc chúng sinh, chỉ đặc biệt yêu thích một mình
cô, chỉ nguyện vì một mình cô khuynh quốc khuynh thành. Nàng rõ ràng là
Tô Đát Kỷ đã hớp hồn tất cả người trong thiên hạ trong vở kịch, khuôn
mặt yêu kiều của nàng chỉ cần nhìn cô, cô làm sao có thể chịu được nhịp
tim điên cuồng?
Nghe giọng nói của nàng, nhìn vào mắt nàng, tất
thảy đều thật thuần khiết, thuần khiết đến mức chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập chung nhịp với nàng. Cô hổ thẹn chính mình dễ dàng có được
tình yêu của người con gái này.
“Trong nhà đệ còn có phụ mẫu, không biết có đúng không?”
“Phụ mẫu ta khoan dung, Lương huynh chỉ cần đáp ứng tới.” Lời nói hào hùng
chính là điều khó đạt được nhất, chính người con gái tưởng chừng như
liễu yếu đào tơ này đã vì cô mà ngăn cản mọi hiểm nguy chơi vơi trong
đời người.
Lời thế này vẫn chưa đủ sao?
Đủ rồi, quá đủ. Tràn đầy rồi.
“Hôm nay chia xa đệ, khi nào nhà đệ gặp cửu muội?” Cửu muội trong câu hát
này, là Lương Sơn Bá hỏi Chúc Anh Đài. Chứ cô làm sao nỡ chia xa đại
tiểu thư? Chỉ là diễn kịch thôi cũng không thể, cô không muốn trở thành
Lương Sơn Bá đoản mệnh chết trẻ, cũng không mong đại tiểu thư làm Chúc
Anh Đài tuẫn tình hóa bướm.
Cô tin sẽ có hai người sẽ cùng nhau
bạch đầu giai lão trọn đời trọn kiếp, ít nhất là hiện tại, ít nhất là
vào lúc này, cô tin chắc là vậy. Cô yêu đại tiểu thư, điểm này, cô cũng
vững tin.
“Một ngày nào đó ta sẽ tới bàn giao, mời huynh nhất
thất nhị bát tam lục tứ cửu* đến nhà ta.” Chỉ là câu hát, nhưng tất cả
đều bị che lấp bởi nét phong tình bất ngờ của nàng. “Lương huynh nếu
huynh tới muộn, bị người khác đuổi đi chớ có trách Anh Đài.” Nàng ghé
sát vào tai công tử, khẽ ngân nga, như thể đang nói những lời ân ái, hơi nóng lan tỏa giữa miệng và tai làm mặt người kia đỏ bừng.
*Nhất thất nhị bát tam lục tứ cửu (1, 7, 2, 8, 3, 6, 4, 9): 7, 8, 6, 9 cộng
vào là 30 ngày, tức 1 tháng. Sau đó Lương Sơn Bá biến phép cộng đơn giản thành phép nhân, (1×7)+(2×8)+(3×6)+(4×9)=77, 77 ngày sau chính là ngày
thành thân của Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài.
Tô Châu cố gắng
cưỡng lại sự tiếp cận của nàng, miễn cưỡng nói: “Đa tạ… Hiền đệ.” Cô
không thể đổ gục trước vẻ mĩ miều trong từng cái nhíu mày, từng nụ cười
của đại tiểu thư được.
Cô không thể vô thức bị mê hoặc như vậy được.
Nhưng đại tiểu thư không cho phép cô làm điều đó.
Có thể, có thể mà.
Chỉ cần cô bằng lòng gật đầu với nàng, vứt bỏ những thứ không cần thiết, lý trí làm hỏng cuộc vui, cứ như vậy đắm chìm trong sự phục tùng trước cám dỗ vô tình.
Chỉ cần gật đầu, chỉ cần cô chịu, yêu nữ thổi hồn cô sẽ bị cô thu phục. Cô có thể đưa nàng vào vòng tay mình, trở thành của
riêng cô.
Diều có lẽ thích bay trên bầu trời nhất, nhưng chúng
lại ít tự do nhất. Màu xanh nhạt của bầu trời và màu trắng tinh của
những đám mây làm nền cho cánh diều bay lượn.
Núi an tĩnh, gió nhẹ nhàng, đồng cỏ xanh rì, rất êm dịu.
Nước suối trong vắt, những con cá to bằng ngon cái bơi tới bơi lui, chúng
không biết buồn, trời sinh đã vui vẻ. Nước là tất cả của chúng, chẳng
cần bầu trời rộng bao la bát ngát, chẳng cần núi xanh vạn dặm hay một
tấc đất.
Giống như trong tưởng tượng, dưới chân núi, ven bờ suối, có một con chó dồi dào sức sống đang bắt chuồn chuồn, hai đôi giày được đặt cạnh nhau trên thảm cỏ sạch sẽ, hai người con gái ngồi bên cạnh.
Người con gái xinh đẹp kéo sợi dây diều mỏng manh, người con gái yêu mị dựa
vào cô, môi đỏ mắt đẹp, một tay ôm người con gái đang thả diều, một tay
đặt trên bàn tay của người thả diều, không biết là thả diều, hay là
chiếm tiện nghi.
“Chị thấy chưa, em đã bảo diều của em có thể bay mà.” Đại tiểu thư chống một tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời bay
càng lúc càng cao, vô cùng nhàn nhã.
“Nếu không có tôi giúp em buộc lại dây, em có chắc là sẽ bay được không?”
“Thôi được, không thể phụ nhận, chị vẫn luôn quan trọng đối với em.” Buộc dây diều mà cũng có thể thốt ra lời ân ái, đại tiểu thư tu luyện càng ngày
càng tiến bộ.
Tô Châu cười nhạt: “Lẻo mồm lẻo mép.”
“Thật sự chân thành.”
Dây diều càng lúc càng dài, Tô Châu cười nói: “Em không dễ dàng gì mới dàn xếp xong phiền não, bây giờ lại làm sao?”
Nhìn chằm chằm sợi dây diều trong tay Tô Châu, đại tiểu thư lắc đầu nói: “Em chỉ cảm thấy, chị diễn kịch giỏi như vậy,” Dừng lại một chút, nghĩ tới
đêm hôm đó, có chút không tự nhiên, “Lại vì em mà——”
“Tôi chỉ hát cho mình em nghe, em thấy được không? Như Mộng.” Cô quay đầu khẽ cười,
ánh nắng chiếu vào mắt cô, nhuộm màu vàng nhạt, rất đẹp mắt.
Thanh âm ôn nhu gọi tên nàng.
Đại tiểu thư sững sờ chốc lại, ma xui quỷ khiến gật gật đầu.
“Được.”
Chuyển bại thành thắng tìm được việc, tuy chỉ là một công việc phiên dịch nhỏ
bé. Nhưng dẫu sao đại tiểu thư vẫn rất phấn khởi, tâm tình cũng rất tốt, lần đầu dịch đã cố gắng rất nhiều.
Cũng không đề cập đến chuyện học kịch nữa, ăn tối xong liền vùi đầu vào phòng, ngồi trên thư án viết bản thảo.
Ngày giao bản thảo, đại tiểu thư một mình đi đến tòa soạn.
Khi quay trở lại, đại tiểu thư dù mỉm cười vui vẻ, nhưng sau khi quay lưng
lại với Tô Châu, sắc mặt liền âm trầm. Tô Châu vô tình quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt hời hợt của nàng.
Tô Châu không biết xảy ra chuyện
gì, nhưng mơ hồ đoán được có thể là vì bản thảo. Sau khi gặp lại Văn
Khải Quân trong lúc đi mua đồ, cô mới biết đã có chuyện gì.
“Ý
anh là, Như Mộng không được đề tên mình trên bản thảo mà phải đề tên
người khác?” Tô Châu lột bỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Văn Khải Quân bằng ánh
mặt lạnh lẽo.
Văn Khải Quân bị cô nhìn đến có chút ngại ngùng,
đáp: “Đây cũng là bất đắc dĩ, tác phẩm đề tên đại tiểu thư đều không
được xuất bản. Chúng tôi sẵn sàng mua tác phẩm của đại tiểu thư với giá
cao, coi như bồi thường cho cô ấy.”
“Vậy thật xin lỗi, Văn tiên
sinh.” Tô Châu cười nhạt, “Như Mộng sẽ không nhận bản thảo của các người nữa, thứ lỗi cho tôi vô lễ một câu, các người chẳng khác gì quân trộm
cắp tác phẩm của người khác.”
Văn Khải Minh cản Tô Châu lại, chân thành nói: “Đỗ phu nhân, mong cô cho tôi gặp đại tiểu thư một lần. Tôi
cũng không ngờ kết cục sẽ như vậy, Đỗ tiên sinh đã ra lệnh cho tất cả
các tòa soạn báo không được tạo việc làm cho đại tiểu thư. Tôi chỉ mong
cô ấy có thể công bố tác phẩm của mình bằng bút danh, không hề muốn để
cô ấy phải đề tên người khác trên tác phẩm của mình.”
“Không cần
thiết. Tôi rất cảm kích các anh đã tính toán thay Như Mộng, nhưng tôi
vẫn rất xin lỗi không thể chấp nhận đề nghị của các anh.”
“Đỗ phu nhân… Lẽ nào cô mong đại tiểu thư vĩnh viễn không thể bộc lộ tài năng sao?” Văn Khải Quân có chút tức giận nói, “Văn mỗ rất quý trọng người
tài, quả thực không thể nhẫn tâm nhìn đại tiểu thư bôn ba khắp Thượng
Hải, tìm việc khắp nơi, một lần rồi lại một lần thất vọng. Nếu cô thật
sự hiểu và quan tâm đến đại tiểu thư thì xin cô cho tôi một cơ hội được
gặp đại tiểu thư.”
Tô Châu im lặng.
Giọng điệu dịu xuống,
Văn Khải Quân nói: “Nếu cô của tôi đã kết giao với đại tiểu thư thì
tuyệt đối sẽ không làm gì bất lợi cho đại tiểu thư.”
“Nếu cô muốn phản đối thì xin hãy để đại tiểu thư trực tiếp nói với tôi.”
– ————————————————————–
Ôi dịch mấy câu hát muốn tiền đình, ù ù cạc cạc không hiểu gì hếttt -‘д’-
Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*’∀’*)
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.