Đáng tiếc, dường như không hề như vậy. Cô muốn trở thành
Lương Sơn Bá của Lương Tiểu Nguyệt, nhưng Lương Tiểu Nguyệt lại một
không muốn trở thành Chúc Anh Đài của cô.
Lương Tiểu Nguyệt che giấu sự phức tạp trong mắt, cô ta quay người đi làm như không thấy dòng nước mắt của Tô Châu.
Lương Tiểu Nguyệt nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.”
Có những lúc thất bại được lặp lại, hi vọng hết lần này đến lần khác tiêu tan, cũng sẽ tự nhiên mà tê liệt.
Nếu Tô Châu vẫn còn yêu cô ta, thì cứ như vậy đi. Cô ta không cam lòng từ
bỏ cuộc đời Việt kịch của mình, cô ta cũng không nỡ buông bỏ Tô Châu
đang ngày một thẳng thừng xa cách mình. Làm sao cô ta có thể không nhìn
ra những cảm xúc bỗng chốc cuồn cuộn trong mắt Tô Châu sau khi cô ta
buông tay và quay người đi chứ? Có đau thương, có nhẹ nhõm, có kiên định dứt khoát.
Nếu như vứt bỏ tất thảy, Tô Châu lại phát hiên bản
thân yêu đại tiểu thư nhiều hơn, như vậy đối với Lương Tiểu Nguyệt chẳng khác nào thảm họa. Dập tắt đường lui của chính mình, đó không phải tác
phong của Lương Tiểu Nguyệt.
Tô Châu có những mong muốn bình dị
của cô, nhưng Lương Tiểu Nguyệt cũng có những lý tưởng không bình dị của mình. Cô ta không nghĩ Tô Châu sẽ khăng khăng một mực cho rằng mình là
người duy nhất, nếu như…
Những chiếc bóng của hai người gần kề
đang dần bị ngọn đèn rực rỡ của chốn đô thị kéo ra xa, bất giác từ từ
tách ra. Hai chiếc bóng sánh đôi bước đi, nhưng còn quạnh quẽ hơn thân
đơn bóng chiếc.
Đỗ Như Mộng bước ra từ một góc tối phía sau, ánh
đèn đường mờ ảo rọi lên hàng mi nàng, run run, sự dịu dàng sâu lắng hiện lên trong đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu. Nàng đứng trong gió
lạnh, chiếc áo đỏ rực như máu đặc quấn quanh thân người, trên gương mặt
tinh xảo, mang theo một nụ cười nhè nhẹ, quyến rũ nhưng không dung tục.
“Chị, thật xin lỗi.”
Xin lỗi, em không nên cố ý nói những lời đó, không nên tính kế chị, chỉ
muốn thăm dò chị và Lương Tiểu Nguyệt. Cũng thật xin lỗi, thứ lỗi cho em vì không thể buông tha Lương Tiểu Nguyệt.
Đại tiểu thư cong môi, mắt hơi nheo lại, nguy hiểm mà mê hoặc.
Ngày 20 tháng 11 năm 26 Dân Quốc, chính phủ Quốc dân Đảng tuyên bố chuyển
thủ đô thành Trùng Khánh, một phần Đỗ gia di dời đến Trùng Khánh theo
chính phủ Quốc dân.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Tô Châu vừa vệ sinh cá nhân xong, mở cửa liền nhìn thấy đại tiểu thư và vệ sĩ trưởng A Tứ ở bên cạnh đang đứng trong sân. Tô Châu vô thức ngước nhìn bầu trời, bình thường lúc này đại tiểu thư còn chưa thức dậy.
Ánh mắt rơi
trên chiếc áo măng tô màu đỏ sậm của đại tiểu thư, xem ra có lẽ đại tiểu thư đêm qua không trở về Đỗ gia. Nếu nàng không về, lẽ nào đã ở đây cả
đêm sao?
Đại tiểu thư không để tâm tới ánh mắt kỳ quái của Tô
Châu đặt trên người mình, như thể không có chuyện gì xảy ra, tươi cười,
đi lên phía trước, hỏi: “Chị, chị dậy rồi sao? Vẫn chưa ăn sáng chứ?”
“Đêm qua cô…”
Đại tiểu thư nắm lấy tay cô, mỉm cười nói: “Em biết chị vẫn chưa ăn, em
cũng đói rồi, đi, chúng ta đi ăn. Em vừa từ Dật Tiên lầu tới, vừa đúng
lúc chị dậy.”
Chẳng nói chẳng rằng mà kéo Tô Châu đi.
“Ơ kìa…”
Dật Tiên lầu.
Đại tiểu thư đưa Tô Châu vào phòng VIP trên lầu ba, bên trong đã có người
phục vụ rồi. Sau khi Tô Châu ngồi vào chỗ, đại tiểu thư mới ngồi xuống
bên cạnh cô.
Phục vụ cúi chào, phục vụ thức ăn lên.
“Món
đầu tiên là ngọc câu bạch tỷ, ngọc câu là giá đỗ phải được đổ ngập trong nước súp gà, đậu hũ trắng được khoét rỗng phần giữa, nấu thành canh.
Món thứ hai, phượng hoàng tắm lửa, ba củ cải giá chín mươi đô, củ cải
được chọn vừa hái ngoài đồng sáng nay, đổ nước súp bí mật lên rồi hấp
trên lửa nhỏ. Món thứ ba là gấm vóc Trường An, những củ khoai tây có
hương vị thơm ngon nhất được thái sợi và cắt nhỏ, chọn lấy phần lõi mềm
của rau cải thìa. Món thứ tư là một mệnh tương liên, củ sen chỉ lấy ba
đoạn non nhất, mỗi đoạn đều có hoa đào ngâm rượu, hạt sen cũng được chế
biến đặc biệt như vậy. Món thứ năm…”
Bày biện xong, lại bưng lên hai bát cháo cầu vồng bảy màu.
Đại tiểu thư xua xua tay, không để phục vụ tiếp tục nói nữa.
Nàng cầm đũa lên gắp một miếng củ sen bỏ vào bát Tô Châu, cười cười nói: “Ăn thôi, lát nữa, em còn muốn đưa chị đến một nơi.”
Tô Châu không động đũa, nhìn nàng.
Nàng cũng không để tâm, dùng đôi đũa ngà voi của mình gắp một miếng đậu hũ,
chuẩn bị ăn, đột nhiên nhớ lại khi mình và Tô Châu cùng dùng bữa, món
đậu hũ đã khiến Tô Châu xấu hổ. Bây giờ…
Nàng cúi đầu, cụp mi
che đi sự thất vọng trong mắt. Đậu hũ mềm mịn trong miệng nhưng lại nhạt nhẽo. Nàng miễn cưỡng nhai nhai mấy miếng rồi qua quýt nuốt xuống.
Tô Châu cũng cầm đũa lên.
Hai người không nói chuyện, yên tĩnh thưởng thức bữa sáng xa hoa.
Ăn được một lúc, đại tiểu thư bỗng dừng lại. Ấn đường nàng nhăn lại, cầm
lấy chiếc khăn được gấp lại đặt ở một bên, nhổ thứ trong miệng ra.
“Món cháo cầu vồng bảy màu hôm nay, là trù tử* nào nấu?” Đặt khăn ăn xuống,
lấy thìa khuấy cháo cầu vồng bảy màu, nghiêng đầu hỏi phục vụ.
*厨子: Cách gọi đầu bếp thời xưa
“Là…”
“Tôi không cần biết đó là ai,” Đại tiểu thư chen ngang câu trả lời của phục
vụ, cầm bát cháo lên, cười lạnh, “Bên trong bỏ nhiều hơn tám hạt ngô,
hơn nữa ngô sáng nay quá già, bát cháo này, nếu là do trù tử hàng đầu
của các người làm ra, vậy thì hôm nay để hắn nghỉ ngơi một ngày cho tốt. Còn nếu không phải thì vị đầu bếp này có thể cân nhắc nấu ăn cho những
thực khách bình thường, dám nấu ăn cho khách VIP như thế này, chúng tôi
bỏ tiền ra cho phế phẩm sao?”
Tô Châu dừng đũa, nói: “Hôm nay có
lẽ không phải bếp trưởng nấu. Đại tiểu thư không thích ăn tỏi, món gấm
vóc Trường An hôm nay không dùng nước tỏi để làm đặc nước dùng mà lại
dùng tỏi, mà còn dùng tỏi củ, dùng tỏi củ lại không nhặt sạch tỏi.”
Nói xong, đại tiểu thư nhìn cô, cười khẽ thành tiếng. Nhìn nhìn phục vụ mồ
hôi đầm đìa, nàng vô cùng vui vẻ nói: “Lần sau chú ý một chút.”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã gây bất tiện cho Đỗ đại tiểu thư và bà chủ Tô.”
Cùng Tô Châu ra khỏi Dật Tiên lầu, trên đường đã có rất nhiều người, tới lui qua lại, ngoài ra còn có binh sĩ mang súng, thương binh, tiểu thương
mua đồ.
Mặt trời đã lên, ánh sáng rực rỡ, nhưng nhiệt độ không thể đem lại hơi ấm cho loài người.
Đại tiểu thư kéo Tô Châu đi, A Tứ ở phía sau, cách không xa cũng không gần.
Đại tiểu thư nói: “Đêm qua, chị giận lắm sao?”
Tô Châu lắc lắc đầu, khí nóng phả ra từ chóp mũi bay lên hóa thành sương mù trước mắt. Cô nói: “Tôi đã quen rồi.”
Quen rồi? Đại tiểu thư nhướn mày. Chị đã quen em vô cớ gây sự, hay là đã
quen nghe những lời gây tổn thương như vậy? Hay là đã quen bảo vệ Lương
Tiểu Nguyệt?
Nàng âm thầm nuốt xuống lời xin lỗi sắp trực trào khỏi miệng.
“Chị, chị bảo vệ cô ta như vậy, nhưng chị có biết không, nửa tháng trước
Đường Kiệt đã gửi thiệp mời cho em.” Đại tiểu thư dừng bước, cười trừ
nói, “Cô ta sắp trở thành vợ lẽ của Đường Kiệt.”
“Đại tiểu thư.” Trên mặt Tô Châu không có biến đổi gì, cô nói, “Cô muốn làm gì?”
Đại tiểu thư nghiêm túc nói: “Em chỉ muốn cho chị biết…”
Một chiếc ô tô ồn ào đi ngang qua, Tô Châu chỉ nghe thấy nửa đầu câu, nửa
sau đã bị tiếng ồn ào chặn lại, không nghe được. Chỉ thấy đôi môi đỏ của đại tiểu thư mấp máy.
“Vừa rồi cô mới nói gì?”
Trong mắt
đại tiểu thư lóe lên, nàng cong khóe môi, đáy mắt hiện lên một tia sáng
mà Tô Châu không hiểu. Nàng nói: “Không có gì, bổn đại tiểu thư muốn chị biết, bổn đại tiểu thư một lòng một dạ với chị, không có ý định ngoại
tình.”
Tô Châu nhìn nàng. Cô mím nhẹ môi, rất lâu, di chuyển ánh
nhìn, thở dài: “Đại tiểu thư, không phải cô nói muốn đưa tôi đến một nơi sao?”
“Ừm.” Gật gật đầu, kéo cô đi.
…
“Đại tiểu thư, cô muốn làm gì?”
“Em chỉ muốn chị biết, so với cô ta, em yêu chị nhiều hơn.”
…
“Ơ kìa, mau nhìn đi, đó không phải phải Đỗ đại tiểu thư và bà chủ Tô hay sao?”
“Ông chủ Triệu phân phó chúng ta phải bám theo hai người này, khà khà, đợi
lát nữa chụp thêm vài tấm, ông chủ Triệu nói rồi, ảnh thân mật của Đỗ
đại tiểu thư và bà chủ Tô, một tấm một đồng bạc đó!”
“Mau mau mau, chúng ta đi theo, tuyệt đối đừng để bị phát hiện.”
A Tứ quay đầu quét qua hai kẻ lén lén lút lút, nhanh chân tiến lên thì
thầm vào tai đại tiểu thư: “Đại tiểu thư, quả nhiên có người đến, hai
phóng viên báo lá cải, có lẽ là người của ông chủ Triệu.”
Đại
tiểu thư gật gật đầu, cũng không quay lại, sáp lại ghé vào tai Tô Châu:
“Lát nữa, Viên Viên và Hình sư muội sẽ đợi chúng ta ở nhà thờ, John cũng ở đó.”
“Chúng ta đi nhà thờ?” Tô Châu hỏi. Nhận được lời khẳng
định của đại tiểu thư, cô cười nhẹ một cái, nói, “Đại tiểu thư, cô có
tin vào Chúa không?”
Không tin. Tin cái gì mà Chúa trời, mỗi ngày thức dậy cầu nguyện cho Tô Châu sẽ yêu nàng nhiều hơn một chút, nhưng
nào có, hằng đêm trước khi ngủ cầu nguyện cho Tô Châu thực hiện được
từng giấc mộng đẹp của mình, nhưng nào được.
Nàng thỉnh cầu với
Thượng đế, Đức mẹ Maria, Chúa Jesus, Ngọc hoàng, Thái Thượng Lão Quân,
Khổng Tử, Lão Tử, Tôn Tử, đến nay tâm nguyện của nàng đều chưa được
thành toàn, hiện tại còn phải đối mặt với đại nạn, chưa biết chừng một
ngày nào đó Tô Châu sẽ dại dột mà biến mất cùng Lương Tiểu Nguyệt.
“Vậy cô tin vào cái gì?” Cô vẫn chưa thấy đại tiểu thư có đức tin gì cả.
“Em tin vào chị.”
Em tin vào chị, bởi vì chị chính là tín ngưỡng của em.
Những lời tán tỉnh ngọt ngào của đại tiểu thư rất trôi chảy.
“…” Tô Châu không nói nên lời.
Đã hai ba ngày đại tiểu thư không vô liêm sỉ, lâu như vậy khiến Tô Châu
vẫn còn chưa quen. Bây giờ tài dẻo mồm dẻo miệng đã được khôi phục, Tô
Châu trái lại lại yên tâm.
Con người mà, thật là một loài động
vật kỳ lạ. Rõ ràng cảm thấy rất hoa ngôn xảo ngữ, khiến người ta rất
chán ghét, thế nhưng Tô Châu lại chẳng thấy chán ghét chút nào, chỉ hơi
hơi choáng váng, trong lòng bỗng nhiên hóa thành một vùng nước ngọt
ngào, ngọt đến lạ lùng.
Đại tiểu thư thật sự chưa từng thích ai khi còn ở Anh sao? Cô nghĩ trong lòng, bất giác hỏi thành tiếng.
“Đương nhiên là chưa, không chỉ ở Anh, ở Mĩ và Pháp cũng vậy. Chỉ có ở Trung
Quốc, em mới gặp được một người, nhất kiến chung tình.” Đại tiểu thư
trịnh trọng nói. Nàng rất chú trọng câu trả lời này.
Nhất kiến chung tình. Tô Châu ngâm bốn chữ này không miệng, chầm chậm suy ngẫm.
Đại tiểu thư nhất kiến chung tình.
Đại tiểu thư rất không đứng đắn.
Đại tiểu thư ôn nhu săn sóc.
Đại tiểu thư bá đạo tùy hứng.
Đại tiểu thư quyến rũ xinh đẹp.
Đại tiểu thư.
Có thể được đại tiểu thư yêu thích, nên coi đó là vinh hạnh, là một việc rất hạnh phúc.
Còn cô thì sao?
Cô đối xử với đại tiểu thư thế nào?
Đại tiểu thư cho cô tôn nghiêm, sủng ái cô, chiều chuộng cô, trao cho cô
một năng lực “toàn năng toàn diện”. Chưa có ai đối xử với cô theo cách
của đại tiểu thư, không một ai, có thể mang đến cho cô cảm giác che trời kín đất, lấp đầy trái tim, sắp sửa nổ tung.
Đại tiểu thư cao ngạo đến thế, nhưng lại nhiều lần thỏa hiệp vì cô.
Cô nghĩ, ngoại trừ đại tiểu thư, không còn ai sẽ đối xử với cô tốt như thế nữa. Đáp lại đại tiểu thư bằng khước từ và trốn tránh hết lần này tới
lần khác, nhưng đại tiểu thư vẫn kiên trì vô điều kiện.
Cô thương xót đại tiểu thư vì mình mà rơi lệ, nói sẵn sàng làm thế thân cho Lương Tiểu Nguyệt. Cô cũng rất đau lòng, mỗi lần từ chối đại tiểu thư, bên
trong đôi mắt cười của đại tiểu thư tràn ngập thất vọng.
Cô không xứng đáng với những hi sinh vì mình của đại tiểu thư.
Không xứng.
Tô Châu cúi nhìn những ngón tay của đại tiểu thư đang quấn chặt lấy tay cô, cụp mắt che đi những đau thương của chính mình.
“Tại sao tự dưng lại không vui rồi?” Đại tiểu thư nhẹ giọng hỏi cô. Mở cửa ra, đỡ cô ngồi lên xe.
Tô Châu rầu rĩ không vui. Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Tài xế lái xe đi, giảm tốc độ xuống. Đại tiểu thư nhìn gương mặt Tô Châu
được bình minh chiếu sáng, những đường nét được phác thảo bằng màu vàng
nhạt, những sợi lông tơ nhỏ trở nên mềm mại dưới ánh sáng, Tô Châu rối
tinh rối mù đáp lại ánh mắt dịu dàng của nàng.
Đại tiểu thư chợt nói: “Chờ chút nữa đến nhà thờ, em có một món quà muốn tặng chị.”
Không để Tô Châu mở miệng từ chối, nàng lại nói: “Cứ coi đó là, món quà em tạ lỗi với chị. Nếu không chấp nhận thì có nghĩa là chị vẫn để tâm những
lời em nói tối qua.”
Tuy không biết quà là gì, nhưng với thói
quen vung tay của đại tiểu thư, tuyệt đối sẽ không dưới 100 đồng. May
mắn là Đỗ gia giàu có, vẫn đủ nuôi đại tiểu thư.
Đại tiểu thư
hàng tháng đều phải lấy 1000 tệ từ trướng phòng Đỗ gia để tiêu tiền,
toàn bộ quần áo, trang sức, nước hoa, son môi đều phải được nhập khẩu từ nước ngoài, ăn ngoài, mỗi bữa đều phải như sáng nay, chế biến tỉ mỉ,
cao lương mỹ vị. Nơi vui chơi không phải giàu sang đắt đỏ, thì chính là
thượng lưu sang trọng, xa xỉ đối với đại tiểu thư mà nói, là lẽ đương
nhiên.
Hơn nữa đại tiểu thư đã quen sống ở những nơi như Anh
Quốc, chi phí ở nước ngoài không thể so với Trung Quốc. Ngoài ra, những
phu nhân, tiểu thư giàu có khác chi tiền mạnh tay hơn cả đại tiểu thư,
tiêu tiền như nước, không phải là không có.
Nghĩ đến 20 bộ trang
phục do đại tiểu thư gửi tới, Tô Châu vô cùng cảm kích, cô không hài
lòng, cô cảm thấy đại tiểu thư từ khi quen biết cô, mới bắt đầu học được thói tiêu xài phung phí.
Cô tính sơ sơ, ngoài số tiền 1000 tệ mà đại tiểu thư nhận được từ trướng phòng Đỗ gia mỗi tháng, Đỗ phu nhân
thi thoảng còn “viện trợ” một chút cho đại tiểu thư nghèo đến không đủ
tiền ăn, bình thường đại tiểu thư một tháng sẽ chi 600 đến 700 chỉ cho
ăn uống vui chơi, theo góc nhìn của đại tiểu thư thì đây là vẫn còn là
“tiết kiệm” đối với nàng.
Vậy số tiền còn lại đâu? Đúng vậy, đại
tiểu thư còn thích sưu tầm các loại tách trà, dụng cụ uống rượu và trà
hoa. Cô nhớ đến vô số loại trà không biết tên trong thư phòng của đại
tiểu thư, ngoài ra còn có hàng tá những trà cụ và ly bình rượu lớn nhỏ.
Tô Châu âm thầm thở dài. Cái gọi là thiên kim tiểu thư, chẳng có gì hơn
thế này. Chính vì thế, nguyên nhân cô không thể sánh đôi với đại tiểu
thư, quan trọng nhất chính là điều này, các cô là người ở hai thế giới.
Xuống xe, quả thật đã thấy Viên Viên và Hình sư muội ở trước nhà thờ.
Hình sư muội đang đạp một chiếc xe màu bạc, ngả ngả nghiêng nghiêng, không
thể điều khiển xe, cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí giẫm lên bàn đạp.
Viên Viên thì chắp tay sau lưng đứng ở một bên, tươi cười quan sát. Thấy Hình sư muội sắp ngã, cô ấy thẳng lưng, thân người hơi nghiêng về phía
trước, căng cổ họng, đôi môi hồng hơi hé mở, “Ơ” một tiếng, đợi sau khi
Hình sư muội hữu kinh vô hiểm* mà đạp, lại thả lỏng, mỉm cười dịu dàng,
ánh nắng chiếu lên gương mặt trẻ trung của cô ấy, đẹp đến mức khiến con
người ta ngẩn ngơ.
*有惊无险: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm
Tô Châu nhìn đến có chút đờ đẫn. Thật ra Viên Viên rất hiếm khi hết sức
chăm chú vào một người như vậy, có lẽ là vì Viên Viên và em là bạn diễn, em và Viên Viên rất thân thiết… Ít nhất, trong số những đồng nghiệp
thì Viên Viên là bạn thân nhất của cô và Hình sư muội trong đoàn kịch,
đứng sau Lương Tiểu Nguyệt, cho nên cô hiểu rất rõ Viên Viên.
Thế nhưng Viên Viên có một điểm yếu chết người. Có lẽ Viên Viên cũng đã tự
mình nhận ra, cũng có lẽ Viên Viên vẫn chưa phát hiện, cách cô ấy nhìn
Hình sư muội không giống với cách cô nhìn những người khác.
Ánh
nhìn đó, theo dòng chảy của thời gian, ngày một rõ ràng hơn, ngày một
nồng nàn hơn. Kỳ thực, vào ngày đầu tiên Viên Viên và Hình sư muội đến
đoàn kịch, vẫn chưa rò ràng, chỉ sau khi trải qua lần khai chiến của
Nhật Bản, mới hậu tích bạc phát*, mới bộc phát ra ngoài.
*厚积薄发: Tích luỹ một cách đầy đủ rồi bỏ ra từng ít một
Viên Viên là kiểu người giữ tất cả mọi thứ trong lòng, nếu như có một ngày,
Hình sư muội phải xuất giá, hay Hình sư muội xảy ra chuyện, những nỗi
niềm kìm nén được tích lũy nhiều năm trong lòng Viên Viên, không biết
khi bộc phát thì sẽ ra sao. Có thể là điên dại, có thể là hủy diệt, có
thể, sẽ khiến cô ấy sụp đổ.
Người bề ngoài nhìn càng điềm đạm,
nội tâm lại càng dễ bị tổn thương, bề ngoài càng cứng cỏi, nội tâm lại
càng mềm yếu. Tô Châu là kiểu người như vậy, đại tiểu thư cũng vậy, Viên Viên lại càng như vậy.
Lo lắng cho Viên Viên cái gì chứ? Chuyện giữa chính cô và đại tiểu thư, vẫn còn trong một mớ hỗn độn. Cô đã sớm
hạ quyết tâm sẽ chỉ làm chị em với đại tiểu thư, nhưng hết lần này đến
lần khác cô đi ngược lại với bản thân.
Cô muốn làm một người chị
gái tốt tương kính như tân, nhưng đại tiểu thư trước giờ chưa từng có ý
định chuẩn bị làm một người em gái tốt tương thân tương ái. Suy cho cùng các cô cũng không chung huyết thống, tâm tư của đại tiểu thư đối với cô đã rõ ràng như vậy.
“Các chị tới rồi.” Hình sư muội dừng xe, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người họ liền chào hỏi.
Viên Viên cũng quay người đi tới, mỉm cười nghênh đón: “A Tô, đại tiểu thư.” Sau lần gặp trước ở minh viên, Viên Viên và đại tiểu thư, Tô Châu đã
thân thiết hơn.
Hình sư muội dắt xe đi tới, đầu đầy mồ hôi, mặt
đỏ phơn phớt, trong lúc hô hấp, dày đặc hơi sương. “Đại tiểu thư, chiếc
xe này thật tốt.”
Tầm nhìn của Tô Châu rơi vào một chiếc logo.
Logo này không phổ biến trên các thương hiệu xe đạp lắm. Không phải vì
nó không có tiếng tăm, không ai biết đến mà là vì thương hiệu này rất
đắt, rất nổi tiếng. Người có thể mua được tất nhiên phải là người có
thân phận, địa vị cao quý, quan chức cấp cao.
Viên Viên đưa chiếc khăn tay sạch sẽ của mình cho Hình sư muội, một bên vừa trò chuyện với
Tô Châu: “Trước đó không phải chị nói không muốn cùng đại tiểu thư ngồi
xe riêng về rạp hát sao? Nè, đại tiểu thư vì chị, đã đặc biệt nhờ John
tiên sinh gửi xe đạp từ Anh Quốc để tặng chị đó.”
Thời điểm này, xe đạp vẫn chưa trở nên phổ biến, nhưng Chính phủ Quốc dân Đảng đã cấp
cho một số bộ phận, coi như là xe công, và lác đác trong nhân dân cũng
bắt đầu có xe đạp. Đi xe đạp, cũng cần phải có biển số. Luật dành cho xe đạp nghiêm ngặt hơn cả xe hơi, ngoài ra còn có đội tuần cảnh chuyên
kiểm soát lưu thông xe đạp.
Giá của một chiếc xe đạp rơi vào
khoảng hơn hai ba trăm tệ, hàng tốt có giá vài nghìn tệ. Xe đạp của Anh
Quốc là nổi tiếng nhất, xe đạp Anh nhẹ nhàng linh hoạt, kiểu dáng xe đạp được chia thành xe nam và xe khôn, xe khôn được thiết kế chuyên biệt
cho phái nữ, chiếc xe này toàn thân là màu bạc, chuông xe trong trẻo,
yên xe còn bọc da, thoạt nhìn cũng phải lên tới hàng nghìn.
Đại
tiểu thư đặt tên trên ghi đông, mỉm cười quay đầu lại với Tô Châu nói:
“Xe đạp tùy chỉnh của “Raleigh*”. Khung xe được làm bằng những vật liệu
tốt nhất, màu trắng bạc trên bề mặt, là được nấu chảy từ những mảnh bạc
đó. Thế nào, thích không?”
*Tác giả để trong raw là 兰翎
(Lánlíng), mình tra phiên âm thì không ra, nhưng mình có tra được một
thương hiệu xe đạp nổi tiếng lâu đời của Anh là Raleigh (罗利 – Luōlì),
không biết có phải tác giả cố tình viết lái đi không nữa(’_`)
“Bạc?” Hình sư muội ngẩn tò te, em và Viên Viên nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương hiện lên năm chữ —— đại tiểu thư phá của.
Nói như vậy, chiếc xe này ít lắm cũng phải rơi vào khoảng 3000 tệ? Tô Châu
nhướn mày. Từ sáng sớm ngày hôm nay, đại tiểu thư tiêu đủ loại tiền
trước mặt cô, như vậy là đang làm cái gì?
“Đại tiểu thư, cô giàu
có như vậy, chi bằng tặng cho những người cần nó đi. Cô có biết để xin
được tiền quyên góp từ các ông chủ lớn, chúng tôi đã hát biết bao vở
kịch, có biết bao mệt mỏi biết bao vất vả không?” Tô Châu không hề vui
vẻ khi đi lấy xe như đại tiểu thư đã tưởng tượng, đứng đó mà không có
chút cử động.
Đại tiểu thư có chút xấu hổ.
Viên Viên vội giảng hòa: “A Tô, đại tiểu thư là vì chị…”
“Vì tôi?” Tô Châu cười khẩy, “Đại tiểu thư, cô là đại tiểu thư, tôi chỉ là
một con hát. Ngoài trừ cái xác này làm cô vừa mắt, những thứ khác đều
không cần dùng tới. Tôi không muốn làm Đát Kỷ Bao Tự*, cô cũng không
phải Trụ Vương U Vương*. Cô xem thường tôi, hay là quá coi trọng tôi?”
Cô chán ghét nhất đại tiểu thư mỗi lần đều mạnh mẽ can thiệp vào cuộc
sống của mình như vậy.
*Đát Kỷ, Bao Tự lần lượt là vương hậu
thứ hai của Trụ Vương và U Vương. Đát Kỷ và Bao Tự là hai trong Tứ đại
yêu cơ, bị coi là “hồng nhan họa thủy”, là nguyên nhân khiến các triều
đại sụp đổ. Trụ Vương và U Vương là hai vị vua vì ham mê sắc đẹp mà để
mất nước
Vốn dĩ Tô Châu cũng không nhạy cảm đến vậy, chỉ là
những lời đại tiểu thư nói đêm qua rất quá đáng, trong lòng cô vẫn đang ở trong trạng thái phòng bị, nhưng đại tiểu thư chủ động tặng một chiếc
xe đạp cao cấp, đã chạm đến giới hạn trong lòng Tô Châu.
Viên Viên giật mình, nhìn về phía đại tiểu thư, không ngoài dự đoán, nhìn thấy sắc mặt đại tiểu thư tối sầm lại.
“Chị,” đại tiểu thư nhìn cô, “chị coi Đỗ Như Mộng em là người như vậy sao?”
Tô Châu phát giác, gương mặt duyên dáng của đại tiểu thư không vui cũng
không buồn, nghiêm túc như vậy, kín đáo mang theo sự áp bức không dễ
khinh nhờn, mất đi khí chất quyến rũ, sự cương quyết tăng lên. Cô không
khỏi có chút hối hận bản thân vì sao đột nhiên nói ra những lời như vậy. Cô vừa định nói gì đó, liền thấy sắc mặt đại tiểu thư dịu xuống, biến
thành nuông chiều.
“Em chưa bao giờ xem thường chị, em đặt chị
trong tim, không dám lạnh nhạt chị. Đừng nói làm ra một cái xe đạp tèm
nhèm cho chị, cho dù có giống Hán Vũ Đế kim ốc tàng kiều*, em cũng
nguyện ý. Là ai khiến chị em, xinh đẹp đến vậy?” Đại tiểu thư nở một nụ
cười, đá băng ngay lập tức tan chảy, vạn vật hồi xuân, sự mê hoặc quen
thuộc lại hiện hữu trên khuôn mặt nàng.
*金屋藏娇: Giấu người đẹp
trong nhà. Hán Vũ Đế thuở bé muốn kết duyên với Trần A Kiều đã nói: “Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở.”. Sau
này lên ngôi, ông thật sự xây cho bà một tòa nhà bằng vàng. Đây tượng
trưng cho lời định ước của phu quân đối với thê tử
Nụ cười
của nàng rất đẹp, vẻ đẹp dựa trên hội họa phương Tây và bút pháp thủy
mặc cổ xưa. Đuôi mắt Đan Phương hơi hơi xếch lên, lông mày mảnh dài, có
chút hớp hồn, trong mắt còn có dòng ánh sáng lưu chuyển, có làn nước
trong vắt, như thể ý cười dịu dàng bên trong sắp sửa trào ra. Cùng với
khuôn mặt trái xoan, là chiếc cằm nhọn, đầu hơi giương lên, không thua
kém một hồ ly tinh mê hoặc chúng sinh. Bộ sườn xám màu hoa hồng bao bọc
quanh thân thể huyền bí, đôi chân thon dài cong vừa đủ, nhìn thoáng qua
sẽ thấy bắp đùi trắng ngần, giày cao gót cộng hưởng gấp bội vào mê lực
của người con gái.
Viên Viên từng nói đùa với đại tiểu thư, hình dung nàng là “người phụ nữ giống như một câu đố”. Tô Châu nghĩ, đại
tiểu thư thật sự rất xứng đáng với danh xưng này.
Nàng giống như
làn sương mù dày đặc, không ngôn từ nào có thể đặc tả, chỉ có thể ngắm
nhìn nàng, người trần mắt thịt chỉ có thể nhìn tới bề ngoài của nàng.
Dẫu cho có tức giận, gương mặt kiều mị vẫn tựa như Tây Thi ôm tim*.
*西子捧心: Ý chỉ dù bệnh tật nhưng vẫn xinh đẹp. Bắt nguồn từ việc nàng Tây Thi
khi buồn khổ thường ôm tim nhíu mày, tuy vẫn nhưng nàng vẫn xinh đẹp
ngây ngất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.