Buổi sáng thời
tiết khá mát mẻ, A Mang đã sớm ở bên ngoài chạy nhảy, Tần Đông Loan cũng đã làm bữa sáng xong. Kiều Diên như mọi khi vẫn còn chưa dậy, nhưng sau khi nghe thấy tiếng nô đùa của Tề Dĩ Phạm và A Mang bên ngoài thì đã mở mắt tỉnh dậy.
Kiều Diên dậy đánh răng rửa mặt, rồi cùng Tần Đông Loan ăn sáng.
Ăn sáng xong, Tần Đông Loan nhận được điện thoại của công ty, sáng nay anh có một cuộc họp trực tuyến. Tần Đông Loan gọi điện thoại, Kiều Diên phụ anh thu dọn qua nhà ăn. Dọn dẹp xong, Kiều Diên rót nửa cốc nước để
uống, uống nước xong thì đi ra ngoài.
Căn biệt thự này không
thiết kế sân vườn. Xung quanh đây khá vắng vẻ hoang vu, bên ngoài cũng
chỉ lắp đặt camera giám sát, còn lại cứ coi như một nửa cánh rừng xung
quanh chính là hoa viên.
Lúc Kiều Diên đi ra, Tề Dĩ Phạm đang
tranh bóng với A Mang. Tề Dĩ Phạm cầm bóng, sau một tiếng hô thì ném
bóng đi, một người một chó chạy về phía quả bóng bay đi, ai cướp được
bóng thì thắng.
Loại trò chơi này tuy không cần dùng đến đầu óc,
nhưng dùng để rèn luyện thân thể thì lại rất hữu ích, còn có thể tiêu
hao sức lực dồi dào của chú chó nhỏ. Bởi thế bình thường Tề Dĩ Phạm chơi với A Mang, Tần Đông Loan và Kiều Diên sẽ đứng một bên xem, ngẫu nhiên
bóng bay về phía này, Tần Đông Loan sẽ nhặt lên, sau đó ném về hướng xa
hơn.
“A Mang! Nhanh!”
Tề Dĩ Phạm ném bóng về phía lối vào
khu rừng cách đó không xa, chơi xấu kiểu vừa hô vừa chạy về phía trước. A Mang chạy rất nhanh, hồi nó còn nhỏ Tề Dĩ Phạm còn có thể đuổi theo,
bây giờ thì hoàn toàn chạy không lại. Thật sự không còn cách nào, mỗi
lần Tề Dĩ Phạm đều chơi xấu chạy trước một đoạn. Mà A Mang biết cậu nhóc chơi xấu, nhưng lại cảm thấy không cần chấp nhặt cậu nhóc làm gì, bèn
tuỳ cho Tề Dĩ Phạm chơi xấu.
Có khi Tề Dĩ Phạm chơi xấu cũng không thẳng được nó, nhưng Tề Dĩ Phạm lại càng thích thế này hơn.
Lần này lại là A Mang thắng. Tề Dĩ Phạm chạy đến nơi, ôm cổ A Mang, lấy
bóng từ trong miệng A Mang ra. Chú chó bị cậu nhóc ôm lúc này mới được
thả ra, lập tức hưng phấn nhảy lên, thế nhưng điểm duy nhất Tề Dĩ Phạm
hơn A Mang chính là chiều cao. Chỉ cần cậu nhóc đứng thẳng thì A Mang sẽ không với tới bóng, Tề Dĩ Phạm chơi xấu giơ bóng lên cao, không đưa cho chú chó.
A Mang: “…”
Nói Collie chính là giống chó
thông minh nhất không phải nói quá, sự thực chính là như vậy. Nếu như nó đã cảm thấy không với tới, vậy thì sẽ không ngốc nghếch mà tiếp tục làm chuyện vô nghĩa.
“Ầy, không muốn nữa à?” Tề Dĩ Phạm giơ bóng nửa ngày, thấy A Mang không có dấu hiệu muốn tiếp tục nhảy lên. Tề Dĩ Phạm
thu tay về, hướng về một phía giả vờ chuẩn bị vung tay ném đi. Nhưng A
Mang lại nhìn ra động tác giả này, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, thè lưỡi
ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tề Dĩ Phạm không động đậy.
Tề Dĩ Phạm: “…”
“Ném thật đó nha.” Tề Dĩ Phạm vừa nhìn A Mang, vừa vung tay giả vờ như đã ném đi.
Thế nhưng vẫn bị A Mang nhìn ra, ngồi im không động đậy.
Tề Dĩ Phạm: “…”
Tề Dĩ Phạm không chịu thua, lần này không một câu báo trước nâng tay ném
bóng đi. Kiều Diên vốn đang đứng đó nhìn Tề Dĩ Phạm và A Mang chơi, hoàn toàn không đề phòng gì trường hợp Tề Dĩ Phạm ném bóng về phía mình.
Bóng bay về phía này, Kiều Diên đứng đơ tại chỗ không nhúc nhích. Đúng lúc
này Tần Đông Loan gọi điện xong đi ra, nhìn thấy thế, anh nâng tay, bắt
được bóng.
Lúc Tề Dĩ Phạm ném bóng về phía này, A Mang cũng như
mũi tên bắn chạy đi, nhưng nó không chạy kịp quả bóng, may mắn là quả
bóng không ném trúng Kiều Diên. Cuối cùng, hai bên Kiều Diên một là A
Mang một là Tần Đông Loan, hai người một chó nhìn về phía Tề Dĩ Phạm
cách đó không xa.
Tề Dĩ Phạm: “…”
Tề Dĩ Phạm khi đó chỉ
ném bừa, cũng không ngờ suýt thì ném trúng Kiều Diên rồi. Bị hai người
một chó nhìn chằm chằm như thế, cậu nhóc không khỏi chột dạ, vừa chạy về phía này vừa nói.
“Thầy, thầy vẫn không biết tiếp bóng à.”
Ngày trước Kiều Diên từng dạy kèm cho Tề Dĩ Phạm, có một lần cậu nhóc hứng
trí lên chuyền bóng cho Kiều Diên, không ngờ Kiều Diên lại không tiếp
được. Đương nhiên, Tề Dĩ Phạm cũng không thể bắt Kiều Diên rèn luyện
thêm kỹ năng tiếp bóng, dù sao thì Kiều Diên thật sự không có tí tế bào
vận động nào. Cậu nhóc cũng chỉ là thuận miệng nói như thế, tìm cho mình một bậc thang đi xống mà thôi.
Tề Dĩ Phạm dứt lời, cũng đã
ngượng ngập chạy đến trước mặt Kiều Diên, còn không quên chột dạ nhìn
Tần Đông Loan bên cạnh một cái. Tần Đông Loan nhìn cậu nhóc, cũng không
nhiều lời, chỉ nói một câu.
“Cẩn thận chút.”
“Vâng ạ! Lần sau nhất định sẽ chú ý.” Tề Dĩ Phạm lập tức trả lời.
Tần Đông Loan không nói gì nữa, anh quay sang nói với Kiều Diên mình có việc cần về phòng xử lý.
Tần Đông Loan đi họp rồi, Tề Dĩ Phạm mới nhẹ nhàng thở ra.
“Mẹ nó, sợ chết khiếp luôn, nếu mà trúng thầy thật thì chắc cậu xé xác em ra mất.” Tề Dĩ Phạm nói
Tề Dĩ Phạm khoa trương nói xong, Kiều Diên đáp: “Không đâu.”
“Em không dùng sức lắm, có trúng thì chắc cũng không sao.” Kiều Diên lại nói.
Tuy cậu đã nói như vậy, nhưng Tề Dĩ Phạm vẫn không hề thả lỏng hơn. Nhưng
cũng may là không xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến đây, Tề Dĩ Phạm mới bớt lo
lắng.
Tần Đông Loan ở trong phòng mở họp, bình thường Kiều Diên
sẽ không đi vào làm phiền. Thấy cậu đứng không ở đó, Tề Dĩ Phạm bèn hỏi.
“Thầy có muốn chơi với bọn em không?”
Tề Dĩ Phạm nói xong, Kiều Diên nhìn cậu nhóc, nói: “Cùng nhau đuổi?”
“Thầy đuổi cùng được ạ?” Tề Dĩ Phạm hỏi lại.
Kiều Diên nhìn cậu nhóc, im lặng không đáp.
Tề Dĩ Phạm phì cười, nói: “Không đâu, thầy không cần đuổi. Thế này đi, thầy ném bóng, em với A Mang đuổi bóng.”
Dứt lời, Tề Dĩ Phạm thật sự đi lấy quả bóng kia về, đặt vào tay Kiều Diên.
Kiều Diên cầm bóng, cúi đầu nhìn một cái. Lúc ngẩng đầu lên, phát hiện Tề Dĩ Phạm và A Mang, một người một chó đều hai mắt toả sáng nhìn mình.
Kiều Diên: “…”
Thật ra Kiều Diên sao cũng được. Dù sao trước đây dắt A Mang đi công viên
chơi cũng đều là cậu ném bóng. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt này, bỗng
nhiên có cảm giác như một thành hai mất rồi.
Nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Nhưng kỳ quái thì kỳ quái, ánh mắt của một người một chó quá mức chờ mong. Kiều Diên chỉ đành nâng tay, ném bóng đi.
“Vèo” một tiếng, Tề Dĩ Phạm và A Mang lập tức chạy đi.
Kiều Diên: “…”
Tốc độ của Tề Dĩ Phạm chắc chắn không nhanh bằng A Mang. Bình thường tự ném bóng rồi chơi xấu đủ kiểu cậu nhóc còn khó mà thắng A Mang, huống hồ
hiện tại là cuộc đua công bằng.
Lần thứ nhất Tề Dĩ Phạm không thắng, cuối cùng đi cùng A Mang ngậm bóng chạy về, về đến nơi, còn nói với Kiều Diên.
“Ôi thầy ơi, lần sau thầy ném đi đâu thì nói trước với em một tiếng đi, em chạy thẳng về phía đó luôn.”
Tề Dĩ Phạm nói xong, Kiều Diên nhìn Tề Dĩ Phạm, nhìn một lát, lại cúi đầu nhìn A Mang bên cạnh.
A Mang dĩ nhiên không nghe hiểu một câu tiếng người phức tạp như thế.
Nhưng nó biết quan sát sắc mặt và giọng điệu, Kiều Diên lại không phải
người giỏi che giấu sắc mặt. A Mang thông qua ánh mắt của baba nhận ra
bất thường, thế là sau khi Kiều Diên nhìn nó, A Mang quay đầu sang Tề Dĩ Phạm kêu một tiếng.
“Gâu!”
“Làm gì hả?” Tề Dĩ Phạm chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nạt lại nó.
“Gâu!”
“Anh chưa hề nói gì nha, anh chỉ bàn với thầy buổi trưa cho nhóc ăn nhiều
hơn chút, sáng nay vận động lâu như thế, bữa trưa cũng nên được ăn ngon
hơn đúng không nào?” Tề Dĩ Phạm nói.
A Mang không thèm để ý cậu nhóc nữa.
Tề Dĩ Phạm: “…”
Một người một chó bất đồng ngôn ngữ, thế nhưng dáng vẻ lại giống như đang
thật sự có thể giao tiếp với nhau, nói qua sủa lại cũng được hai lượt.
Kiều Diên đứng một bên, nhìn Tề Dĩ Phạm, lại cúi đầu nhìn A Mang, sau đó khẽ mỉm cười.
–
Cuối cùng Kiều Diên vẫn dung túng cho trò khôn vặt của Tề Dĩ Phạm.
Mỗi lần trước khi ném bóng đi, Kiều Diên sẽ nhỏ giọng nói với Tề Dĩ Phạm
hướng mình sẽ ném. Tề Dĩ Phạm có được lợi thế xuất phát trước, nhưng lúc thì thắng, lúc thì vẫn thua.
Thật ra cậu nhóc còn có thể khống
chế tốc độ của chính mình, lượt đó có chơi xấu hay không. Tuy A Mang chỉ là một con chó, nhưng Tề Dĩ Phạm lại vô cùng yêu thương nó.
Thắng thua có gì quan trọng đâu
Vẫn là chơi với A Mang quan trọng hơn.
Trong lúc Kiều Diên cùng một người một chó chơi bóng, Tần Đông Loan ở trong
phòng khách mở họp. Anh ngồi ở bàn, trước mặt đặt máy tính, ngẫu nhiên
sẽ đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất.
Ngoài cửa sổ là
khung cảnh mùa hè nhẹ nhàng, Kiều Diên đứng ở đó, thi thoảng nâng tay
ném bóng đi. Sau khi bóng được ném đi, Tề Dĩ Phạm và A Mang sẽ lập tức
đuổi theo. Kiều Diên đứng tại chỗ nhìn theo phương hướng bọn họ chạy đi, nắng vàng xuyên qua tán lá, tạo thành những đốm sáng nhỏ rơi trên người cậu. Người con trai mặc quần đùi và áo phông trắng đơn giản, sạch sẽ
như mùa hè.
Tầm mắt của cậu hướng về phía Tề Dĩ Phạm và A Mang
chạy đi, giống như cũng đã tìm ra được thú vui trong trò chơi này, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Kiều Diên nhìn Tề Dĩ Phạm và A
Mang cười. Trên màn hình, cấp dưới nhìn thấy Tần Đông Loan ngẫu nhiên
nhìn về một hướng nào đó cong cong khoé môi, bèn hỏi có chuyện gì sao.
Tần Đông Loan thu lại ánh mắt nhìn về phía bọn họ, ra hiệu không có gì,
để mọi người tiếp tục.
Cứ như thế, hơn mười phút sau, Tần Đông Loan đã họp xong.
Cuộc họp kết thúc, nhưng bên ngoài kia còn chưa kết thúc. Tần Đông Loan đóng máy tính, đứng dậy đi ra ngoài. Trước khi ra ngoài, anh chợt nghe thấy
tiếng điện thoại rung.
Điện thoại của Tần Đông Loan vẫn còn ở
trong túi, âm thanh kia từ phía ghế sô pha phát ra, Tần Đông Loan đi tới xem, là điện thoại của Tề Dĩ Phạm.
Vừa rồi bởi vì chạy qua chạy
lại, giữ điện thoại trên người thì không tiện lắm, cậu nhóc bèn quay về
để điện thoại ở ghế sô pha. Tần Đông Loan đi tới, cầm điện thoại lên,
sau đó đi ra cửa.
Bên ngoài Tề Dĩ Phạm và A Mang vẫn còn đang tranh bóng cực hăng, Tần Đông Loan đi ra cửa, gọi Tề Dĩ Phạm đang chạy theo bóng.
“Tề Dĩ Phạm.”
Tề Dĩ Phạm đang chạy vèo vèo lập tức phanh kít lại, quay đầu, A Mang bên cạnh thì không dừng lại, tiếp tục chạy đi.
Tề Dĩ Phạm: “…”
Tuy là ván này thua rồi, nhưng Tề Dĩ Phạm vẫn không dám để Tần Đông Loan đợi, nhanh chóng chạy về phía anh, hỏi: “Sao thế ạ?”
Tần Đông Loan đưa điện thoại cho cậu nhóc, nói: “Vừa nãy có điện thoại.”
“A, ò.” Tề Dĩ Phạm đáp một tiếng, tiếp lấy điện thoại, sau khi thấy có cuộc gọi nhỡ, Tề Dĩ Phạm hơi ngừng lại, sau đó nhanh chóng gọi lại cho đối
phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.