Lạt Mềm

Chương 86



Cuối tuần Tần Đông Loan về Tần trạch một chuyến.

Về đến nhà, mẹ
Tần giống như mọi lần càm ràm mấy câu. Thời gian này anh thật sự quá
bận, không thể về nhà, nhưng mẹ Tần cũng không trách móc một câu, chỉ
liên tục dặn dò dù có bận đến mấy thì cũng phải về nhà ăn một bữa cơm,
cùng người nhà trò chuyện.

Tần Thanh ngồi một bên không hùa theo
mẹ Tần, mà chỉ nói Tần Đông Thanh cũng có việc phải làm. Ba mẹ con đang
trò chuyện thì ba Tần trên thư phòng tầng hai gọi vọng xuống.

Tần Đông Loan nghe ba Tần gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên, Tần Thanh không nói gì cả, mẹ Tần thì có hơi khó hiểu. Nhưng bà biết mỗi lần ba Tần gọi Tần Đông Loan vào thư phòng đều vì việc quan trọng. Bởi thế bà cũng thôi
không tiếp tục nói những lời dài dòng nữa, thả cho Tần Đông Loan đi
trước.

Mẹ Tần nói xong, Tần Đông Loan gật đầu đáp một tiếng, đứng dậy đi lên tầng. Tần Thanh ngồi ở sô pha nhìn theo anh đi lên, sắc mặt
không nói rõ được là gì. Ngược lại là mẹ Tần nhìn cô ấy, cười nói.

“Con căng thẳng thế làm gì?”

Mẹ Tần nói xong, Tần Thanh nhìn sang bà.

Mẹ Tần cười cười: “Con nghĩ là sẽ giống như hồi nhỏ, phạm lỗi sẽ bị ba đánh à.”

Mẹ Tần nói đến đây, nghĩ nghĩ, nói: “Nhưng mà Đông Loan từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ phạm lỗi gì nghiêm trọng đến mức đó.”

“Từ nhỏ thằng bé đã rất hiểu chuyện, vốn chưa từng bị ba nó trách mắng cái gì.”

Tần Thanh nghe mẹ kể chuyện trước đây, cũng cười theo bà ấy, không nói gì
cả. Mẹ Tần bên này an ủi con gái xong, gọi quản gia đi chuẩn bị bữa
trưa.

Tần Đông Loan lên thư phòng trên tầng hai.

Ba Tần
tuổi đã lớn, thời gian ở nhà càng ngày càng nhiều, so với trước đây đồ
vật trong thư phòng cũng được bố trí để thuận tiện hơn. Ông ấy hơn hai
mươi tuổi lập gia đình, sau đó từng bước tiếp nhận công việc kinh doanh
của gia tộc. Con trai nối dõi của Tần ga không ít, nhưng đến thế hệ của
ông thì lại không có được mấy người có hứng thú với việc này. Sau đó ba
Tần tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, những người anh chị em khác
thì chủ yếu là nắm cổ phần mà thôi, sau đó nữa mới có những anh chị em
họ của thế hệ Tần Đông Loan ở các công ty chi nhánh nước ngoài đảm nhiệm các chức vị quan trọng. Nhưng tổng thể mà nói, chi này của nhà họ chiếm nhiều vị trí trong tập đoàn hơn một chút.

Ba Tần từ thời niên
thiếu đã là một người cực kỳ uy nghiêm. Cho dù hiện tại cái nhìn đầu
tiên vẫn khiến người ta cảm nhận được sự nghiêm túc, nhưng có thể là vì
đã lớn tuổi, trong sự nghiêm túc vẫn xen lẫn cả nét ôn hoà. Không hiền
từ, nhưng cũng không tính là sắc bén, giống như một ly rượu mạnh ngọt
thuần, chỉ lặng lẽ vững vàng đứng ở đó, không chạm đến những tầng sâu
hơn, sẽ không bộc lộ ra sự sắc sảo bên trong.

Tần Đông Loan đi vào thư phòng, ba Tần ngồi trên chiếc ghế mây, nói anh
đóng cửa lại. Bên trong thư phòng này còn bao gồm cả một phòng trà cỡ
nhỏ của ba Tần, bên trong có một bộ bàn trà bằng gỗ lê đắt đỏ. Bởi vì
trong phòng có thêm phòng trà, ba Tần cũng thường hay uống trà xanh hơn, nên bầu không khí có thêm hương trà thanh mát len lỏi. Truyện mới cập nhật

Tần Đông Loan đóng cửa rồi đi tới bên cạnh ba Tần, ông cho anh ngồi, bắt
đầu nấu trà. Trong lúc chờ nước trà sôi, hai ba con đều không lên tiếng. Cuối cùng, trà nấu xong, Tần Đông Loan cầm ấm trà lên, rót một chén cho ba mình, cũng rót cho bản thân một chén.

“Trà mới ạ?” Tần Đông Loan ngửi hương trà, hỏi một câu.

“Ừm.” Ba Tần trả lời, “Bên Tô thành gửi qua.”

“Thử xem.”

Tần Đông Loan bưng chén lên nhấp một ngụm.

“Không tồi.”

Hai ba con cứ như thế ngồi với nhau, thưởng thức đến một nửa chén trà nhỏ
vẫn không có ai mở miệng nói chuyện, nhưng trong lúc trầm mặc, cũng biết đối phương đều đã biết được một vài chuyện rồi.

Sau khi biết
chuyện của Tần Đông Loan và Kiều Diên, Tần Thanh quay về nhà suy nghĩ
suốt một đêm, cuối cùng vẫn nói chuyện này cho ba Tần biết.

Họ
đều đã lớn, đều đã có thể gánh vác hậu quả từ những quyết định của bản
thân, nhưng ở một vài việc lớn, vẫn cần có ba Tần đưa ra quyết định.

Năm nay ba Tần đã hơn sáu mươi. Thời niên thiếu từng ra nước ngoài du học,
sau đó về nước kế thừa gia nghiệp, một đời này đã sống đủ dài, kinh
nghiệm và kiến thức vượt xa rất nhiều so với Tần Đông Loan và Tần Thanh.

Đối với chuyện của Tần Đông Loan và Kiều Diên, ông cũng đã có hiểu biết
nhất định. So với Trần Cảnh Vũ hay Tần Thanh, ông đều bình tĩnh hơn rất
nhiều.

Thậm chí cũng không nói những lời như Tần Đông Loan và Kiều Diên bắt buộc phải chia tay, ông chỉ nói một câu.

“Cứ thử trước đi.”

Ba Tần nói xong, Tần Đông Loan ngẩng đầu nhìn ông một cái.

Ba Tần cũng nhìn anh. Ở một vài khía cạnh nào đó, Tần Đông Loan giống ba
mình nhất. Dù là diện mạo, hay là phong thái. Anh có khuôn mặt giống với ba, nhưng lại có phần trầm tĩnh hơn, ba Tần thì lại sắc bén hơn. Bởi
thế khi hai ba con đối diện, Tần Đông Loan giống biển, ba Tần lại giống
như chú chim ưng chiếm cứ một ngọn núi đá giữa biển.

Tần Đông Loan nhìn ánh mắt của ba, một lát sau, anh thu lại ánh mắt, rót trà cho ba mình.

“Con biết ba có suy nghĩ gì.” Tần Đông Loan nói.

“Nhưng nếu như chỉ có thế, con cũng không nhất thiết phải nói cho ba biết.”

Bốn chữ “Cứ thử trước đi” này, ý trên mặt chữ là một loại nhượng bộ, nhưng
tuyệt đối không phải thoả hiệp và chấp nhận. Ba Tần gặp nhiều người,
nhìn quen mưa gió. Những cặp vợ chồng kết hôn với nhau, có chung một đứa con, nhận chung lợi ích, cuối cùng vẫn mỗi người đi một ngả cũng không
phải là ít.

Huống hồ hai người không có đảm bảo gì, không có gì
dính dáng đến nhau, chỉ có duy nhất tình cảm nhìn không thấy sờ không
tới tạm thời buộc hai người họ lại.

Ba Tần đây là lấy lui làm tiến.

Ông không phản đối Tần Đông Loan và Kiều Diên, nhưng đồng thời cũng cho
rằng hai người sẽ không thể cứ như thế cả đời. Con đường tương lai rất
dài, ai cũng không biết lối rẽ tiếp theo ở đâu, càng không biết con
đường trước mắt liệu có thể đi tới cuối.

Bởi thế. Không phản đối, cũng không xem trọng.

Trước khi Tần Đông Loan về đây cũng đã đoán được suy nghĩ của ông. Chuyện
tình cảm mà, ai có thể nói chính xác? Anh cũng không phải một chàng trai trẻ tràn đầy chân thành, hứa hẹn chắc chắn tương lai sẽ chung thuỷ
không thay đổi.

Nhưng con người rốt cuộc không chỉ dựa vào sự chân thành để tồn tại.

Con người cần có trách nhiệm, chịu gánh vác, anh không chỉ muốn cho Kiều
Diên tình yêu rực lửa trước mắt, còn muốn chịu trách nhiệm và gánh vác
cho mười năm hai mươi năm nữa thậm chí là cả đời cho cậu.

Anh có thể không kết hôn với Kiều Diên, không có con với Kiều Diên, nhưng anh sẽ không vứt bỏ trách nhiệm với Kiều Diên.

Bởi thế giữa anh và Kiều Diên không phải dùng một câu “cứ thử trước đi” để
tóm lược. Anh không thể cho Kiều Diên một đứa con hay một mối hôn nhân,
bởi vậy anh hy vọng có thể đưa Kiều Diên vào gia đình mình, đưa cậu gia
nhập vào cuộc sống của anh, để hai người có thể hiên ngang mà bên nhau.

Dù ánh mắt của người ngoài sẽ trở nên khác thường, hoặc là phát sinh vô số những vấn đề khác, anh cũng không định sẽ buông tay Kiều Diên.

Bởi vậy, anh sẽ không nhận một câu “cứ thử trước đi” của ba.

Ba Tần im lặng nhìn con trai, cuối cùng nói: “Vậy con muốn thế nào? Muốn
nói cho tất cả mọi người? Muốn được tất cả mọi người chấp nhận?”

“Tất cả mọi người thì không có khả năng cho lắm.” Tần Đông Loan nói, “Cũng không cần thiết.”

Ba Tần nhìn Tần Đông Loan, ánh mắt của con trai ông thật sự rất bình thản, ông đối diện với ánh nhìn chăm chú của Tần đông Loan, rơi vào trầm mặc
ngắn ngủi.

Một câu nói kia đã là sự ngượng bộ lớn nhất ông có thể cho anh. Hiểu biết rộng không có nghĩa là rộng lượng. Thời điểm khi
nghe Tần Thanh nói chuyện Tần Đông Loan và thầy Kiều đang ở bên nhau,
ông cũng đã mất rất lâu mới có thể trấn tĩnh, nghĩ ra biện pháp giải
quyết đó.

Mà hiện tại, Tần Đông Loan lại không chịu nhận biện pháp này.

Thứ mà Tần Đông Loan muốn cho người mình yêu, so với mức độ có thể chấp nhận của ông, xa hơn rất nhiều.

Nhưng ba Tần cũng biết, nếu như chuyện này đã nảy sinh bất đồng, gây ra mâu
thuẫn, cãi vã, như vậy sẽ dẫn đến hậu quả càng nghiêm trọng.

Kỳ
thật chuyện này ngay từ lúc bắt đầu đã chỉ có một kết quả. Tần Đông Loan là một người rất có chính kiến, bọn họ không xoay chuyển được anh. Cách của những gia tộc khác sử dụng, khoá thẻ ngừng chu cấp, đều vô dụng với Tần Đông Loan cũng như với người của Tần gia.

Anh có thể làm ra chuyện cắt đứt quan hệ với Tần gia, sau đó mang theo Kiều Diên ra ngoài sống.

Vậy Tần gia có thể thế nào? Có thể thật sự không cần đứa con này sao?

Tâm thế của Tần Đông Loan luôn rất tĩnh, ở một mức độ nào đó, có thể nói là quá mức lý trí. Hơn hai mươi năm này, gia tộc nhận được lợi ích từ tâm
thế này của anh, chưa bao giờ phải lo lắng gì về anh, nhận lấy vinh
quang và tán dương anh mang về cho gia tộc, đồng thời hiện tại, loại tâm thế này rốt cuộc lộ ra mặt trái, sự cương quyết của anh đã không gì có
thể lay chuyển.

Ba Tần ngồi ở ghế mây, có đến hơn mười phút không nói gì. Ông không trả lời Tần Đông Loan, cũng không cho anh một kết quả cuối cùng.

Tần Đông Loan cũng không ra ngoài, mà chỉ im lặng chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, ba Tần nói.

“Trước đừng để mẹ con biết.”

Ba Tần nói xong, Tần Đông Loan đưa mắt nhìn ông.

Tần Đông Loan ở trong thư phòng với ba Tần hơn một tiếng.

Lúc hai người rời khỏi thư phòng, cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong. Thấy hai
người đi xuống, mẹ Tần lại cằn nhằn một câu, nói có chuyện gì mà lại
phải dùng cả thời gian cuối tuần để nói.

Tính tình mẹ Tần chính
là như vậy, hai ba con đều không tiếp lời. Tần Thanh đứng một bên nhìn
ba Tần và Tần Đông Loan, lúc nhìn thấy ánh mắt của Tần Đông Loan, mới
giống như khẽ thả lỏng.

Chuyện đã nói xong, cơm trưa không cần tiếp tục trì hoãn nữa.

Ăn trưa xong, Tần Đông Loan cũng không về luôn mà ở nhà đến chiều. Buổi
chiều mẹ Tần có việc ra ngoài, mẹ Tần và Du Tùng đều có việc, Tần Đông
Loan cũng chuẩn bị ra về.

Lúc Tần Đông Loan đi, Tần Thanh tiễn
anh ra đến cửa. Hai chị em một người ngồi trong xe, một người đứng bên
ngoài, Tần Thanh nhìn Tần Đông Loan, hỏi thăm ý của ba thế nào.

Tần Đông Loan nói ra, Tần Thanh nghe xong, nhìn Tần Đông Loan, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.

“Trước mắt không nói cho mẹ là đúng rồi.” Tần Thanh nói, “Có thể chuyện này sẽ rất khó khiến mẹ chấp nhận.”

Trong gia đình họ, mẹ Tần là người sống cảm tính nhất. Đối với chuyện vượt
quá khả năng tiếp nhận của người thường thế này, muốn bà nghĩ thông, hẳn là sẽ khó hơn Tần Thanh và ba Tần rất nhiều. Tần Thanh và ba Tần biết
không chấp nhận cũng chẳng có tác dụng gì, mới chỉ đành lựa chọn kết quả này. Nhưng mẹ Tần chưa chắc đã như thế.

Không chỉ có vậy, bà sẽ là người chịu hết đau buồn.

Tần Thanh nói xong, nhìn Tần Đông Loan khẽ thở dài. Tần Đông Loan nhìn cô ấy, cũng không nói gì.

“Em đi đi.”

“Có chuyện gì mới chị sẽ nói cho em.”

Tần Thanh nói như vậy xong, Tần Đông Loan nhìn cô ấy đáp một tiếng. Tần
Thanh quay người chuẩn bị đi vào, Tần Đông Loan nhìn theo bóng lưng chị
gái, chợt gọi.

“Chị.”

Tần Thanh quay đầu.

Tần Đông Loan nhìn cô ấy, nói: “Xin lỗi.”

Ánh mắt Tần Thanh khẽ động.

“Cũng cám ơn chị.” Tần Đông Loan lại nói.

Trong nhà, người thân thiết nhất với anh vẫn là Tần Thanh. Hai người chênh
lệch không quá nhiều tuổi, so với các thành viên khác đều thân hơn. Tần
Thanh là chị gái anh, luôn hết lòng quan tâm và bận lòng đến chuyện của
anh. Mà càng nhiều thời điểm, cô giống như một vùng giảm xóc, ví như
chuyện của anh và Kiều Diên, so với anh trực tiếp nói ra, thì Tần Thanh
nói trước với ba sẽ tốt hơn nhiều.

Cô vẫn luôn là người đứng đằng trước chắn mưa chắn gió cho anh. Cô có năng lực xuất chúng, mạnh mẽ
quyết liệt, đồng thời lại tràn đầy tình cảm. Sự trợ giúp của cô ấy dành
cho Tần Đông Loan, hoàn toàn là vì phần tình cảm chị em này.


con đường tiếp theo, tuy đã xác định xong phải đi thế nào, nhưng có thể
nhìn ra, sẽ gập ghềnh gian nan hơn con đường trước đó rất nhiều. Tần
Thanh lo lắng cho Tần Đông Loan, nhưng vẫn cố gắng giúp đỡ anh.

Tần Thanh đứng ở đó, im lặng nhìn Tần Đông Loan ngồi trong xe. Trần mặc như thế một lát, Tần Thanh khẽ cười với Tần Đông Loan.

Sau đó cô ấy nói với Tần Đông Loan.

“Không có gì.”

“Không phải em nói là em thật sự rất thích cậu ấy sao?”

“Em thích, chị gái cũng vui vẻ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.