Anh ta nhìn Tần Đông Loan, nhìn một lát, nói.
“Cậu đùa cái gì thế?”
“Không đùa.”
“Cậu điên rồi à?”
“Không điên.”
Hai người cậu một câu tôi một câu, sau hai câu trả lời của Tần Đông Loan, Trần Cảnh Vũ hoàn toàn câm lặng.
Anh ta không biết nên nói gì, đầu óc rối thành một mớ bòng bong, cảm xúc
cũng bị cuốn vào một lớp sương mù, thậm chí không biết nên bày ra biểu
tình gì, nên có phản ứng ra sao.
Mọi chuyện quá đỗi bất ngờ, cũng quá hoang đường, khó mà tin đến mức đời này Trần Cảnh Vũ có lẽ chưa bao giờ sẽ nghĩ là chuyện như thế này sẽ xảy ra, bởi vậy mà anh ta mới
không kịp trở tay, không có bất cứ kinh nghiệm hay chuẩn bị nào để đối
mặt và giải quyết nó.
Anh ta sững sờ tại chỗ, một hồi lâu không
động đậy. Nhưng khi nhìn vẻ mặt trầm tĩnh không hề dao động của Tần Đông Loan, Trần Cảnh Vũ đã biết đây là sự thật, Tần Đông Loan cũng không
phải đang đùa.
Trần Cảnh Vũ lại càng rối, tưởng chừng muốn điên tới nơi.
Trần Cảnh Vũ không phải người có tính cách tốt. Hơn nữa bởi ảnh hưởng từ
hoàn cảnh trưởng thành và sự bao bọc của gia đình, từ nhỏ anh ta đã
không mấy phải bận tâm lo lắng đến nhiều chuyện, khiến anh ta cực kỳ
thiếu sót kỹ năng sống thông thường, buồn vui giận hờn gì cũng đều biểu
hiện hết lên mặt.
Ở trước mặt Tần Đông Loan cũng không phải ngoại lệ. Sau khi chơi với Tần Đông Loan, một người luôn giữ dáng vẻ trưởng
thành chững chạc, anh ta càng không bao giờ phải nổi giận cái gì. Nhưng
mà hiện tại, Tần Đông Loan làm ra loại chuyện thế này, anh ta cảm thấy
bản thân có lẽ sẽ phải tức giận. Nhưng anh ta lại không.
Hoá ra
dù là tức giận hay buồn bã, ở thời điểm giới hạn bị phá vỡ, rơi vào
trạng thái vượt khỏi giới hạn kia, anh ta lại bình tĩnh đến lạ. Bình
tĩnh mà lý trí, suy nghĩ nên giải quyết trạng thái trước mắt này thế
nào.
“Cậu chơi đùa thôi đúng không?” Trần Cảnh Vũ hỏi.
“Là nghiêm túc.” Tần Đông Loan đáp, xong, lại nhìn Trần Cảnh Vũ nói: “Bởi vì là nghiêm túc, nên mới muốn nói với cậu một tiếng.”
Trần Cảnh Vũ bị Tần Đông Loan dùng ánh mắt đó nhìn, môi mấp máy, cuối cùng lại không nói ra được cái gì.
Hai người làm bạn với nhau từ nhỏ, với những chuyện coi là trọng đại của
đối phương, mỗi người đều sẽ tham gia. Tần Đông Loan nghiêm túc với Kiều Diên, thậm chí là nghiêm túc đến mức muốn nói với anh ta.
Trần
Cảnh Vũ vừa bình tĩnh lại một chút, đã bị câu nói này của anh làm cho
rối bời. Anh ta thậm chí không thể tiếp tục đối mặt với Tần Đông Loan
nữa, bèn thu lại ánh mắt, nhìn ra bóng tối ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ một
lát, nói với anh.
“Chuyện này không thể được.”
“Vì sao không được?”
“Được thế nào? Tần Đông Loan cậu nói cho tôi biết được thế nào? Cậu ta là con trai!”
Tần Đông Loan hỏi ngược lại xong, Trần Cảnh Vũ rốt cuộc từ trong trạng thái đóng băng mơ hồ cảm nhận được hiện thực. Cảm giác chân thực mà hiện
thực mang đến, kèm theo chính là phẫn nộ, cứ thế như núi lửa phun trào.
Tuy rằng giọng điệu vẫn kìm nén không đổi, nhưng khi nhìn lên Tần Đông
Loan, ngọn lửa ở đáy mắt đã không thể đè nén được nữa, thậm chí vì lửa
giận nóng rát thiêu đốt mà hốc mắt cũng đỏ lên.
Ngược lại với
trạng thái bùng nổ của Trần Cảnh Vũ, Tần Đông Loan vẫn bình tĩnh nhìn
anh ta. Anh thấy được cảm xúc hỗn loạn của Trần Cảnh Vũ, một lát sau,
Tần Đông Loan lên tiếng.
“Chẳng có gì không được cả.”
Phẫn nộ trong mắt Trần Cảnh Vũ nhanh như khi đến tiêu tán. Anh ta nhìn Tần
Đông Loan, trong lòng bỗng sinh ra một loại khủng hoảng, lo lắng, còn có nóng nảy.
Anh ta hơi ngơ ngác mà nhìn Tần Đông Loan, giống như
bản thân lại đứng trước một chuyện nào đó không hề có cảm chân thật đang xảy ra.
Nhìn một lát, Trần Cảnh Vũ lại trở nên bình tĩnh. Anh ta nhìn Tần Đông Loan, môt lát sau, Trần Cảnh Vũ thu lại ánh mắt, hai tay
chống ở khung cửa sổ, nhìn bóng đêm phía trước tiếp tục rơi vào suy tư.
Anh ta cần phải làm gì đó.
Làm gì đó để sửa lại sai lầm này.
Trong lúc suy tư, nghĩ xem làm thế nào để giải quyết chuyện này, Trần Cảnh Vũ lại rơi vào cảm xúc hối hận.
Ban đầu anh ta không nên để cho Tần Đông Loan tự mình giải quyết chuyện này.
Anh ta biết tính hướng của Kiều Diên, cũng biết cậu thích kiểu như Tần Đông Loan.
Sau khi biết được chuyện này, anh ta đã nói với Tần Đông Loan, khuyên anh
hãy tránh xa Kiều Diên. Khi đó Tần Đông Loan đã nói anh biết phải làm
gì, nhưng lại không để Kiều Diên rời đi. Bởi thế anh ta mới tìm đến Kiều Diên, nói ra hết mọi chuyện, mấy ngày tiếp theo, anh ta quả nhiên không thấy Kiều Diên tiếp tục đến nhà Tần Đông Loan nữa. Mà với sự biến mất
này của Kiều Diên, Tần Đông Loan cũng không có hành động gì.
Anh ta đã ngây thơ cho rằng giữa hai người cứ như thế mà chấm dứt.
Làm thế nào cũng không ngờ được, hiện tại Tần Đông Loan lại đùng một cái
nói với anh ta, hai người họ không chỉ không cắt đứt liên lạc, còn ở bên nhau.
Nếu như anh ta chú ý đến Tần Đông Loan hơn, không quá đặt
niềm tin vào anh, tiếp tục can thiệp vào chuyện này, làm chuyện gì đó,
bất kể là đối với Tần Đông Loan hay Kiều Diên, thì có lẽ kết quả đã
không thành ra như vậy.
Khi đó anh ta nên ép Kiều Diên rời đi,
nên nói với người nhà của Tần Đông Loan, rằng bên cạnh anh đang xuất
hiện một nhân vật nguy hiểm, để Kiều Diên đến cả giáo viên dạy kèm cho
Tề Dĩ Phạm cũng không làm được nữa, cắt đứt toàn bộ liên quan giữa bọn
họ, khiến hai người cả đời này không bao giờ còn qua lại với nhau.
Nhưng anh ta đã không làm gì cả.
Nguyên nhân khi đó anh ta không làm như vậy, là bởi vì dù rằng cảm thấy chán
ghét với tơ tưởng của Kiều Diên dành cho Tần Đông Loan, nhưng đồng thời
anh ta lại tin tưởng, tin tưởng Tần Đông Loan sẽ không bị Kiều Diên kéo
vào, tin tưởng giữa hai người sẽ không thể nào nảy sinh tình cảm song
phương.
Dù sao Tần Đông Loan cũng là trai thẳng, hơn nữa đã gặp
gỡ quen biết rất nhiều cả nam cả nữ ưu tú. Không những tin anh sẽ không
bị Kiều Diên ảnh hưởng mà thay đổi tính hướng, dù có thay đổi tính
hướng, nảy ra suy nghĩ muốn thử xem, thì cũng tuyệt đối sẽ không lựa
chọn Kiều Diên.
Mà hiện tại, loại chuyện này lại xảy ra rồi.
Khả năng đột ngột nhất hoang đường nhất khó xảy ra nhất chình ình ngay
trước mắt. Trần Cảnh Vũ đứng trước cửa sổ, gió lạnh từ bên ngoài thổi
vào, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, cổ họng của Trần Cảnh Vũ như có
những lưỡi dao đâm vào, lạnh lẽo đau xót. Anh ta cứ thế ngây ngốc đứng
tại chỗ, nhìn Tần Đông Loan nửa ngày không lên tiếng.
Dù chuyện đã xảy ra ngay trước mắt, Trần Cảnh Vũ vẫn cảm thấy không thể nào như vậy, không nên là như vậy.
Nhưng chuyện này đã thật sự xảy ra. Nếu đã xảy ra rồi, thì cần phải giải quyết.
Cổ họng của Trần Cảnh Vũ bị khói thuốc và gió lạnh quấy phá, vừa khô vừa
rát. Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ để bình tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn
sang Tần Đông Loan.
“Trong đám chúng ta, cậu là người luôn biết rõ bản thân nên làm gì nhất.” Trần Cảnh Vũ nói.
“Bắt đầu từ khi quen biết cậu, cậu chính là con nhà người ta trong truyền
thuyết. Cậu thông minh, lý trí, ưu tú, cậu học cái gì cũng vừa học cái
là biết. Trong khi đám chúng tôi còn đang chơi bời phá của, cậu đã bắt
đầu các tiết học quản lý tài chính tại nhà. Cậu hoàn thành chương trình
học trong nước, sau đó nhận thư giới thiệu ra nước ngoài du học, tốt
nghiệp nghiên cứu sinh xong thì về nước, tiến vào doanh nghiệp của gia
tộc, hồi sinh một công ty sắp đóng cửa, chứng minh năng lực của bản
thân. Tiếp sau đây, cậu sẽ dần tiếp nhận công việc của tập đoàn, cuối
cùng thừa kế sản nghiệp của Tần gia.”
“Mỗi một bước này, đều
chiếu theo thân phận của cậu, từng bước đi tới. Trước giờ cậu luôn biết
trách nhiệm của bản thân là gì, nên sống một cuộc sống thế nào, trước
giờ cậu luôn là người hiểu rõ nhất.”
Trần Cảnh Vũ nói đến đây,
giọng điệu đã hoàn toàn bĩnh tĩnh trở lại. Anh ta dùng dáng vẻ của một
người bạn lâu năm, giống như đang đưa cho người anh em tốt nhất lời cảnh tỉnh cuối cùng, để anh tự mình quay đầu.
“Nhưng cậu nhìn bản
thân của hiện tại xem.” Trần Cảnh Vũ tiếp tục, “Bây giờ cậu lại nói với
tôi, cậu muốn ở bên một thằng con trai, còn nói cậu là nghiêm túc.”
“Tần Đông Loan. Cậu cảm thấy dáng vẻ hiện tại của mình có còn đang trong quỹ đạo đó hay không?” Trần Cảnh Vũ hỏi.
Trần Cảnh Vũ hiếm khi dốc hết tâm can mà khuyên nhủ người khác thế này.
Cũng bởi vì trước giờ Tần Đông Loan chưa bao giờ cần anh ta làm vậy.
Bởi đúng như những lời anh ta đã nói ở trên, Tần Đông Loan luôn biết mình
là ai, có trách nhiệm gì, nên sống một cuộc sống thế nào. Mỗi bước trong cuộc sống của anh đều đi theo một quỹ đạo đã được định trước.
Mà hiện tại, có lẽ anh đang gặp phải tình huống bất ngờ, có một sự dao
động nho nhỏ khiến anh chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Nhưng con đường của
bọn họ rất rộng lớn rất bằng phẳng, dù Tần Đông Loan có nhất thời dao
động, Trần Cảnh Vũ tin tưởng chỉ cần mình nhắc lại cho rõ ràng, thì Tần
Đông Loan vẫn có thể tỉnh táo trở lại.
Anh ta không cần nói đạo lý đao to búa lớn gì với Tần Đông Loan.
Đạo lý gì Tần Đông Loan đều hiểu.
Những lời thuật lại này, là nhắc nhở, là cảnh tỉnh, để Tần Đông Loan không bị cái nhất thời che mắt, là hy vọng anh lấy lại lý trí, quay về là Tần
Đông Loan của trước đây.
Trong lúc Trần Cảnh Vũ hết lòng hết dạ
khuyên nhủ, Tần Đông Loan đứng một bên im lặng lắng nghe, nghe xong câu
hỏi cuối cùng của anh ta.
Trần Cảnh Vũ dứt lời, nét mặt của anh
vẫn bình tĩnh không có chút dao động như trước. Trần Cảnh Vũ nhìn vào
dáng vẻ đó của anh, ánh mắt bình thản một lần nữa nổi lên gợn sóng.
Tần Đông Loan thở ra một ngụm khói.
Khói trắng lượn lờ, anh nhìn sang Trần Cảnh Vũ.
Trần Cảnh Vũ chăm chăm nhìn anh, giống như đang chờ đợi một kết quả cho những lời nói kia của mình.
Tần Đông Loan nhìn Trần Cảnh Vũ, nói.
“Quỹ đạo của tôi, trước giờ đều do tôi quyết định.”
“Con đường khi trước tôi đi cũng không phải dựa theo quỹ đạo mà đi.”
“Con đường tôi đi mới chính là quỹ đạo.”
***
88: Thông tin nhận donate của Bát ^^~
Techcombank: 19034203718015 PHAM HONG DIEP
Momo: 0383870044 PHAM HONG DIEP
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.