Đối mặt với sự gặng hỏi của anh ta, đầu ngón tay tôi khẽ siết chặt, ngẩng đầu cẩn thận nhìn anh ta nói:
“Anh muốn tôi nói thật không? Thật lòng mà nói, đúng là đã biến mất kha khá rồi.
Tổng giám đốc Kỳ, hình như người mà tôi thích là hình ảnh dịu dàng giả tạo mà anh đã ngụy trang trên mạng, chứ không phải con người thật của anh ngoài đời.”
Kỳ Dật Hằng nói: “Tôi hiểu rồi, em cho tôi vào danh sách đen là vì lý do này phải không?
Cơ bụng không đẹp đều là cái cớ của em.”
Tôi nặng nề gật đầu một cái.
“Nhưng em có bao giờ nghĩ rằng đó chỉ là một khía cạnh của tôi ở nơi làm việc thôi không?
Trong cuộc sống riêng tư, tôi đối xử với những người thân cận bên cạnh thế nào, chẳng lẽ em không rõ sao?”
Không hiểu sao, giọng anh ta lại mang theo chút tủi thân.
“Em là bạn gái của tôi, mọi sự dịu dàng của tôi dành cho em, chưa bao giờ là giả dối cả.”
Thái độ của tôi đối với anh ta quả thật đã có chút lung lay từ tối qua, tôi dần cảm nhận được rằng anh ta đối xử với người thân thiết và người không quan trọng là khác nhau.
Nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ:
“Tổng giám đốc Kỳ, nhưng mà anh biết đối tượng yêu qua mạng là tôi, mà vẫn coi tôi là bạn gái của anh sao? Tôi làm việc dưới quyền anh lâu như vậy rồi, chẳng phải anh vẫn luôn không có hứng thú với tôi sao?”
Một câu nói khiến Kỳ Dật Hằng đơ ra ba giây.
Anh ta im lặng suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc nói: “Đúng là trước đây tôi không hề có chút suy nghĩ gì khác về em, nhưng rất lạ, bây giờ khi biết người tôi vẫn luôn thích chính là em, tôi lập tức cảm thấy em trở nên rất xinh đẹp, rất có sức hút, rất hấp dẫn.
Có lẽ đây chính là bộ lọc bạn gái trong truyền thuyết?”
Tôi lập tức nắm chặt tay lại, lời giải thích này, còn khó nghe hơn cả việc anh ta nói thẳng là không thích tôi nữa.
“Nghe ý anh nói, chẳng phải là trước đây tôi rất xấu xí, rất vô duyên, rất không hấp dẫn sao, đúng là nhờ bây giờ anh thêm bộ lọc vào đấy, chứ không thì làm sao lọt vào mắt anh được.”
Kỳ Dật Hằng vội vàng vươn bàn tay lớn nắm chặt lấy tay tôi không buông, giải thích:
“Không có, tôi không phải ý đó, trước đây tôi chỉ xem em như nhân viên thôi, nên chưa từng để tâm đến chuyện em có xinh đẹp hay không.
Bây giờ phát hiện em là bạn gái tôi, là người tôi thích, thì tôi không thể nào làm ngơ trước vẻ đẹp của em được nữa.
Bé cưng à, em cứ cho tôi một cơ hội, chúng ta thử lại lần nữa, được không em?”
Lần đầu tiên trong đời thật, tôi nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy từ tính của anh ta gọi tôi là bé cưng, nghe sao mà lòng cứ là lạ.
Thấy tôi vẫn còn do dự không quyết, nét mặt anh ta không giấu được vẻ buồn bã.
Anh ta dịu giọng, tiếp tục cầu xin tôi:
“Bé cưng à, thật ra tôi vẫn luôn biết em ngấm ngầm mắng tôi là chó, vậy thì bây giờ, cứ để tôi làm con chó thật sự của em đi, ai cũng biết chó sẽ không cắn chủ mà, như vậy em sẽ không sợ tôi nữa rồi.
Nếu sau này em không hài lòng với những gì tôi thể hiện, tôi để mặc em xử lý, em có thể bất cứ lúc nào sa thải danh phận bạn trai chó của tôi.”
Anh ta nói ra những lời đầy chân thành.
Một người vốn cao cao tại thượng ngày thường giờ lại cúi thấp đầu cầu xin tình yêu từ tôi, yêu cầu như vậy khiến tôi khó mà từ chối.
Mối tình của tôi và Kỳ Dật Hằng cứ thế mà mơ mơ hồ hồ từ tình yêu online chuyển thành tình yêu đời thật.
Sợ phiền phức, tôi không cho anh ta công khai ở công ty.
Từ đó về sau, anh ta thường xuyên lén lút “câu dẫn” tôi.
Là một cô gái háu ăn, tôi không chịu nổi chút cám dỗ nào.
Anh ta dám câu dẫn tôi, thì tôi dám đè anh ta ra làm mấy chuyện không đứng đắn ngay trong văn phòng.
Nhưng anh ta luôn giở trò khiến tôi khó chịu, rồi cứ thế hết lần này đến lần khác dụ dỗ bên tai tôi:
“Cún con muốn trở thành cún cưng độc quyền của chủ nhân.
Em cho anh một danh phận chính thức được không bé cưng?”
Tôi khó kiềm chế mà muốn lại gần, anh ta liền tránh đi.
“Em đồng ý cho anh danh phận, anh sẽ cho em.”
“Anh… đồ chó hư.”
Kỳ Dật Hằng một lòng muốn công khai, nên mối quan hệ bí mật này không duy trì được bao lâu.
Một ngày nọ, trong cuộc họp.
Kỳ Dật Hằng gọi tôi lên báo cáo phòng ban, vừa mở miệng đã là tiếng “bé cưng” quen thuộc.
Ánh mắt của các đồng nghiệp lập tức đổ dồn về phía tôi.
Kỳ Dật Hằng vẫn bình tĩnh tự nhiên chữa cháy: “Lỡ miệng thôi, là Trợ lý Hứa.”
“…”
Giữa hai cách xưng hô này chẳng có mối liên hệ tất yếu nào, mà lại có thể lỡ miệng đến mức trớt quớt như vậy, thì ai cũng có thể đoán ra nguyên nhân.
Thế là, nhóm chat nội bộ công ty lại điên đảo lên rồi.
[Trợ lý Hứa, hóa ra cô chính là người phụ nữ phía sau tổng giám đốc!]
[Cô nhất định đã thấy lời cầu nguyện của mọi người, rồi chọn hy sinh bản thân mình, mang lại hạnh phúc cho tất cả chúng ta.]
[Vì có cô, không khí công ty dạo này đều trở nên tự do và ngọt ngào hơn hẳn.]
[Cô làm việc tốt không để lại danh tiếng, giấu kín mọi công lao và danh vọng.]
Đồng thời, cũng có người bày tỏ sự quan tâm đến tôi:
[Trợ lý Hứa, cô và tổng giám đốc ở bên nhau có ổn không vậy?]
[Ở bên một người bá đạo chuyên quyền như vậy chắc vất vả lắm nhỉ?]
Tôi cân nhắc một chút, rồi trả lời:
[Anh ta đúng là hơi bá đạo thật.]
[Ngày nào không cầu xin anh ta tha thứ thì anh ta sẽ không buông tha tôi.]
Mọi người nhao nhao nói: [Trợ lý Hứa, cô vất vả rồi.]
Tôi trả lời: [May mà, không vất vả lắm.]
Chỉ là nằm trên giường, có hơi tốn eo thôi.
Đương nhiên câu cuối cùng này tôi không gửi đi.
Một số hiểu lầm đẹp đẽ không cần giải thích quá nhiều.
Hạnh phúc của chị đây có nói người ngoài cũng chẳng hiểu được.
(Hết)
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.